Dứt lời, chàng nắm chặt cổ tay ta một cái, rồi đỏ mặt quay đầu bỏ chạy.

Ta cúi xuống nhìn vết hằn trên tay, chỉ muốn kéo chàng lại mà nắn bóp một trận.

Nam nhân này… sao mà đáng yêu như vậy!

Lúc ta còn đang mơ màng nghĩ về vị hôn phu ngốc nghếch của mình, Mạnh Thanh Thanh đã không biết điều mà xông đến xỉa xói.

"Ha ha! Bình thường tranh không lại ta thì thôi, ngay cả một tên thợ săn cũng không thèm ngươi!"

"Cứ chờ đi! Sẽ thành gái ế, ở góa cả đời!"

"Sau này, đừng có đến cầu xin ta thu nhận! Ta không có thứ thân thích nghèo hèn như ngươi!"

Ta nghiêm túc nghi ngờ rằng đường tỷ của ta bị nghễnh ngãng.

Chuyện rõ rành rành thế này, mà nàng ta không thấy cũng không nghe ra?

Thôi, ta là người bình thường, sao lại chấp nhặt với kẻ ngốc được.

Nhưng dù sao… ta cũng phải trả lại cho nàng một kiếp nạn tương xứng.

Ta mỉm cười nhìn nàng, dịu dàng nói:

"Đường tỷ, trời sắp tối rồi, chẳng phải tỷ nên nhanh chóng gả sang Lý gia hay sao?"

Nói xong, ta khẽ nháy mắt.

Câu nói tiếp theo ta giấu trong lòng:

"Nếu chậm trễ, mẹ con bọn họ có khi chết đói mất."

Nhưng Mạnh Thanh Thanh lại không hiểu ý.

Nàng có lẽ tưởng ta đang ám chỉ:

"Nếu muộn, sẽ có người đến tranh cướp mất phu quân của tỷ!"

Vì thế, nàng chạy vội đến Lý gia, ngay cả hành lý cũng không mang theo.

Thúc phụ ta gào khản cả cổ cũng không gọi nàng quay lại được.

Vậy là ngay trong ngày đầu tiên trọng sinh, đường tỷ tốt của ta tự mình bọc lại, không lấy một phân sính lễ, mà gả đến Lý gia.

Còn ta, chỉ việc ngồi nhà chờ đợi, xem ba ngày sau, Triệu Xuyên Bách sẽ cho ta một hôn lễ như thế nào.

4

Nhưng hắn không bắt ta chờ đủ ba ngày.

Tối hôm ấy, một bà mối nổi tiếng ở thôn bên đã dẫn theo Triệu Xuyên Bách, cùng một núi sính lễ, đến cửa nhà ta.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play