Nhưng Lục Chiêm không để tâm, lái xe về đến biệt thự nhà họ Lục, bế tôi xuống xe, động tác cẩn thận như sợ làm tôi đau, một mạch bế tôi vào phòng ngủ trong nhà.

Anh kéo lỏng cà vạt, mặt không cảm xúc, dặn dò.

“Ở nhà dưỡng thai cho tốt, tạm thời không cần đóng phim nữa.”

Nghe thấy vậy, tôi lập tức nổi giận.

Trông tôi giống kiểu phụ nữ không chăm chỉ làm việc mà để người khác dễ dàng chi phối à?

Tôi đứng bật dậy, lớn tiếng phản đối: “Dựa vào cái gì? Anh nói gì là tôi phải nghe à, thế tôi…”

Tổng tài mặt lạnh, đưa cho tôi mấy tấm thẻ đen không giới hạn.

Tôi ngay lập tức đổi sắc mặt, cười tươi rói: “Ồ, tất nhiên rồi, chồng yêu.

“Chồng nói gì cũng đúng. Chồng khát không, có muốn uống nước không? Chồng có đói không, chắc mệt rồi nhỉ?”

Hu hu.

Suýt nữa làm phật ý kim chủ lớn.

Lục Chiêm: “Còn nữa, đừng đến mấy chỗ đông người để hóng hớt. Em đang mang thai, phải ở nhà dưỡng thai cho cẩn thận, đừng để động thai khí.”

A…

Không hóng hớt thì cuộc sống còn gì vui vẻ nữa.

Tôi nhỏ giọng phản kháng: “Thế tôi hóng lén được không? Lén lén thì chẳng ai va vào bụng tôi đâu.”

“Em!”

Lục Chiêm tức đến không nói nên lời, bỏ kính gọng vàng xuống, bóp trán.

“Chuyện lần trước em hóng hớt bị đánh phải vào đồn cảnh sát, mới qua được bao lâu, em quên rồi à?”

“Em…”

Tôi sụt sịt cầu xin: “Chồng ơi~”

Lục Chiêm nghiêm mặt: “Gọi chồng cũng vô ích, không được để tôi nghe thêm một từ không nào nữa!”

Ôi trời, anh ấy thật sự quá bá đạo, tôi thích chết đi được.

Tổng tài lại đưa thêm cho tôi mấy cuốn sổ đỏ.

Tôi ngay lập tức chạy đến, hôn lên khóe môi anh một cái, nhẹ nhàng thu phục anh vào tay.

“Cảm ơn chồng, chụt chụt.”

Tôi vui vẻ vươn tay định lấy sổ đỏ, nhưng Lục Chiêm lại giữ chặt một góc, ánh mắt trầm xuống, cảnh cáo.

“Nếu tôi còn phát hiện em đi hóng hớt, toàn bộ thẻ đen sẽ bị tịch thu.”

“Tôi nào dám chứ.”

Tôi lập tức cười nịnh, tỏ vẻ ngoan ngoãn.

Ký ức dần quay lại.

Hiện tại tôi không chỉ đi hóng hớt, mà còn hóng phải chuyện lớn, lên hẳn hot search, kéo cả Lục Chiêm vào, làm anh mất mặt trước công chúng.

Cúp điện thoại xong, tôi quỳ rạp xuống đất ngay lập tức.

Thành thạo gửi một loạt “bài văn liếm” qua tin nhắn cho Lục Chiêm.

“Chồng ơi, anh tin không? Em chỉ tình cờ đi ngang qua thôi. Là chị giúp việc muốn đi xem, em định cản chị ấy lại, ai ngờ bị chụp trúng. Thật sự chỉ là vấn đề góc chụp thôi.”

“Chồng ơi, anh tin em mà, đúng không? Em không phải kiểu người mê hóng hớt đâu, em thay đổi rồi, em thật sự thay đổi rồi.”

“Chồng ơi, sao anh không nói gì? Đừng bảo là anh đang chơi chiêu ‘muốn bắt phải thả’ với em đấy nhé?”

“Chồng ơi, em quên nói với anh hôm nay, em yêu anh nhiều lắm, tim tim.”

Từng dòng tin nhắn dồn dập được gửi đi, chứa đựng tất cả lòng tự trọng còn sót lại của tôi.

10 phút sau, Lục Chiêm điềm tĩnh trả lời hai chữ: “Mở cửa.”

Hóa ra anh đang lái chiếc xe thể thao, chỉ cần nhấn ga là lao thẳng về nhà.

Tim tôi đập thình thịch, sợ đến mức từ phòng ngủ chạy ra ngay lập tức, đứng trên lầu nhìn xuống anh.

Lục Chiêm đang đứng ở cửa, gương mặt đầy sát khí, sắc mặt u ám đáng sợ.

Không nói lời nào, tôi lập tức lao xuống ôm chầm lấy anh.

“Em…”

Lục Chiêm chưa kịp mở miệng.

Tôi nhanh chóng vòng tay qua cổ anh, làm nũng, cố gắng vuốt lông anh đang dựng đứng.

“Anh đừng nói gì cả, chồng ơi, trước tiên hôn em một cái đã.”

Tôi thật sự sợ anh bóp chết tôi.

Lục Chiêm kiềm chế kéo tôi ra một cách cẩn thận, ánh mắt anh dừng ở bụng tôi, sau đó ngước lên nhìn mặt tôi, vẻ lo lắng hiện rõ, giọng điệu dịu dàng.

“Đừng chạy nữa, em mang thai được 9 tháng rồi, sắp đến ngày sinh, đừng chạy nhảy lung tung.”

Anh nhẹ nhàng vén tóc tôi ra sau tai, giọng nói trầm thấp an ủi.

“Em sợ lắm phải không? Đừng bận tâm mấy tin trên mạng, anh sẽ xử lý.”

Ồ, hóa ra anh quay về vì lo cho tôi, chứ không phải để tính sổ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play