Sáng hôm sau, Phí Húc không đến đón tôi đi làm.

Tôi cũng không nghĩ nhiều, tiếp tục bắt đầu một ngày làm việc như thường lệ.

Nhưng Tiểu Triệu lại thấy lạ:

“Nhạc Di, hôm nay sao không đi cùng sếp Phí?”

Câu này anh không nên hỏi tôi, phải hỏi anh ấy mới đúng.

Tôi chẳng biết giải thích thế nào, đành cười gượng hai tiếng.

May mà Tiểu Triệu cũng không ép buộc, thấy tôi không nói thì quay lưng đi in tài liệu cho cuộc họp.

Trong buổi họp.

Phí Húc vừa bước vào phòng họp, khí thế quanh anh đã nặng nề đến mức đáng sợ.

Mấy vị quản lý đang báo cáo lập tức căng thẳng, thì thầm với nhau:

“Hình như hôm nay sếp Phí không vui.”

“Xong đời rồi, chắc hôm nay kiểu gì cũng bị mắng.”

“Tuần trước bộ phận tôi doanh số không ổn, chắc toi luôn rồi…”

Tôi co người ngồi trong góc, cảm nhận ánh mắt lạnh lùng của anh ấy thi thoảng lại lướt qua.

Trong lòng như có kiến bò, vừa ngứa ngáy vừa tê dại vì căng thẳng.

Chuyện gì thế này.

Sao tôi cứ có cảm giác Phí Húc đang lườm tôi vậy chứ!

Hai vị quản lý đầu tiên lên báo cáo, Phí Húc chẳng nói câu nào.

Anh ấy chỉ chống cằm, mặt lạnh tanh.

Đến phần báo cáo và tổng kết của phòng marketing, cần anh ấy gật đầu thông qua.

Quản lý gọi tên anh ấy mấy lần cũng không thấy trả lời, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy ròng ròng.

Anh ta gần như muốn khóc, cố gắng thử thêm lần nữa:

“Sếp Phí, anh thấy sao ạ, sếp Phí…”

Phí Húc đột nhiên cười lạnh một tiếng, lấy nắp bút gõ lên bàn.

Sau đó, dưới ánh mắt tò mò của mọi người, anh ấy chậm rãi nhả ra hai chữ đầy phẫn nộ:

“Đồ tệ bạc.”

Quản lý phòng marketing giật mình, mặt mày tái mét.

Các đồng nghiệp vốn cúi đầu sợ sệt cũng ngay lập tức ngẩng lên, đồng loạt nhìn về phía Phí Húc.

Tôi kinh hãi, lập tức giả vờ như không tồn tại.

Phí Húc hình như cũng nhận ra mình lỡ lời, bỗng nhiên tỉnh lại.

Anh ấy chống hai tay lên bàn, đứng dậy, giọng điềm nhiên:

“Ừ, báo cáo tốt lắm, cứ vậy đi.”

“Họp xong.”

Các quản lý đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, như vừa thoát được kiếp nạn.

Còn đồng nghiệp thì bắt đầu bàn tán xôn xao, linh hồn hóng hớt bốc cháy rừng rực.

Riêng tôi, chỉ muốn rúc đầu xuống bàn, trốn dưới cánh tay mình.

Tiểu Triệu cứ nghĩ mình nắm được bí mật động trời, vừa tan họp đã lén lút chạy đến bàn làm việc của tôi.

“Được nha, cô tài ghê!”

“Xem xem cô khiến sếp Phí thành ra thế nào rồi kìa!”

Tôi vội bịt miệng cậu ta: “Thế nào là thế nào? Cậu đừng nói bậy!”

Tiểu Triệu nhìn tôi bằng ánh mắt đầy ám muội, gỡ tay tôi ra.

“Tôi thấy rõ ràng lắm nha.”

“Chữ ‘đồ tệ bạc’ đó, sếp Phí nói là nhìn cô mà nói đó!”

Tôi á khẩu không biết phải nói gì, chỉ đành giả vờ câm luôn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play