02
Giữa tiệc, Hoàng thượng hiền từ hỏi:
“Trường Ninh hòa thân, công lao vì xã tắc, con muốn ban thưởng gì?”
Ta ung dung đáp:
“Khởi bẩm phụ hoàng, nhi thần muốn xin người ban cho một tòa phủ đệ, để nhi thần những ngày tháng sau này có thể an nhàn hơn.”
Người hiểu chuyện đều nghe ra, ta đang ngầm chỉ phụ mẫu đối với ta không có tình thương.
Nhiều ánh mắt khác lạ rơi xuống người phụ mẫu ta, khiến bọn họ như ngồi trên đống lửa.
Đây là phúc báo mà họ đáng nhận.
Huống hồ, chuyện này chỉ mới bắt đầu.
Kiếp trước, sau khi ta bình an hồi triều, họ chê bai ta từng là nữ nhân của phế đế Bắc Yến, thậm chí còn muốn ta lấy cái chết tỏ lòng trung trinh.
Tống Phương Lê hết lần này đến lần khác hãm hại ta, những thủ đoạn kém cỏi như vậy, họ thật sự không nhận ra sao?
Rất nhiều chuyện chỉ cần ngẫm lại, họ không hề vô tội.
Hoàng thượng ánh mắt trầm xuống, liếc nhìn phụ thân ta, sau đó mỉm cười nói với ta:
“Trẫm chuẩn.”
Ta quỳ xuống tạ ơn.
Hoàng hậu nói:
“Trường Ninh hòa thân lúc ấy chỉ mới vừa tròn mười lăm, nay đang độ tuổi xuân sắc, Hoàng thượng nên vì Trường Ninh chỉ định một hôn sự.”
Hoàng thượng trầm ngâm gật đầu, lại hỏi ta:
“Trường Ninh thấy thế nào?”
Ánh mắt ta lại lướt qua đám người bên dưới, khi chạm đến Mạnh Hoài Thanh, hắn vội cúi đầu, quay đi, như thể sợ ta nhìn thấy hắn mà đòi gả.
Ta và hắn quen biết từ nhỏ, thanh mai trúc mã, hôn ước của chúng ta vì chuyện hòa thân mà hủy bỏ.
Hắn yêu người khác, ta hoàn toàn có thể chấp nhận và hiểu được.
Nhưng hắn lại yêu kẻ thế thân, bao che và dung túng nàng ta hết lần này đến lần khác hãm hại ta.
Thậm chí biết rõ nàng ta hạ độc ta, vẫn che chở nàng sau lưng, để mặc ta phát độc mà chết trong đau đớn, ngũ quan vặn vẹo.
Cơn đau như lửa thiêu đốt ngũ tạng ấy, chỉ cần nghĩ lại, ta vẫn cảm thấy nhức nhối đến nghẹt thở.
03
Ta hít sâu một hơi, chậm rãi nói:
“Nhi thần vừa trở lại cố hương, muốn nghỉ ngơi một thời gian rồi bàn tính chuyện khác sau.”
Hoàng thượng đồng ý.
Chủ đề này tạm thời bị gác lại.
Rõ ràng, rất nhiều người thở phào nhẹ nhõm.
Công chúa Chiêu Ninh ngồi bên cạnh ta, từ đầu đến cuối đều im lặng.
Đến khi yến tiệc kết thúc, nàng đi theo sau lưng ta, gọi khẽ như lúc còn nhỏ:
“Tương Nghi tỷ tỷ.”
Là Tương Nghi của Thẩm Tương Nghi, chứ không phải phong hiệu Trường Ninh.
Năm năm trước, người vốn phải đi hòa thân là công chúa Chiêu Ninh.
Sinh mẫu của nàng là Lưu quý phi đã quỳ ngoài Ngự thư phòng suốt hai canh giờ, cuối cùng khiến Hoàng thượng thu hồi thánh chỉ.
Người đi hòa thân, cuối cùng lại là ta.
Chiêu Ninh cúi đầu nói:
“Xin lỗi tỷ.”
Ta nhìn dáng vẻ nàng khom lưng cúi đầu, ánh mắt hơi híp lại.
Trong lòng ta, đối với nàng vẫn có oán trách.
Oán trách nàng hưởng vinh quang của một công chúa, nhưng lại không muốn gánh vác trách nhiệm của công chúa.
Nếu không, ta đã không cần bị hiến tế.
Nhưng so với oán trách nàng, ta càng hận phụ mẫu ruột của mình.
Họ vì vinh hoa phú quý mà bỏ rơi ta.
Lại còn dựng nên một kẻ thế thân để chọc tức ta, hại chết ta.
“Tương Nghi tỷ tỷ, muội biết là vì sự ích kỷ và nhát gan của muội mà khiến tỷ phải đi hòa thân. Muội không mong tỷ tha thứ, chỉ muốn làm gì đó cho tỷ.”
Ta nhìn thẳng vào nàng:
“Chuyện gì cũng có thể làm sao?”
Nàng thoáng do dự, rồi ánh mắt kiên định nói:
“Chuyện gì cũng có thể.”
Ta nói một chữ “Tốt.”
Chiêu Ninh ngay lập tức lộ vẻ vui mừng, kích động nhìn ta.