Ta hất tay hắn, muốn gạt ra, lại bị hắn ghì mạnh xuống án.

“Hòa ly rồi nàng định đi đâu!

“Muốn đến phương Bắc tìm hắn ư? Nàng đừng mơ, cho dù chết, nàng cũng là người của Tạ gia!”

Nghe đến nơi chốn quen thuộc kia,

Ta chợt hoảng hốt chốc lát.

Bị hắn phát cuồng xô vào khuỷu tay vốn đang chảy máu, đau đến rơi lệ.

Ta không chịu nổi, giãy giụa tay chân, đấm đá Tạ Lăng.

Hắn càng thêm điên loạn:

“Sao hả, ta không được nhắc tên hắn? Mới nhắc đến hắn mà nàng đã khóc rồi?”

Hắn không chịu buông tay, ta cắn mạnh vào hổ khẩu nơi hắn đang khống chế mình, đến khi khe răng tràn ra vị tanh của máu.

“Đồ điên, buông ta ra!”

“Đừng tưởng ai cũng bẩn thỉu như ngươi!”

Hắn đau đớn, tức giận đến nỗi gân xanh trên cổ nổi lên, mắt đỏ ngầu.

Hắn với tay chộp lấy nghiên mực trên án, ném thẳng vào ta.

Nghiên mực đập trúng thái dương, dòng nóng ấm chảy xuống, len vào mắt.

Một màu đỏ lòm.

Ta đưa tay lên, kẽ tay dính nhớp máu tanh.

Dưới ánh mắt sợ hãi, hối hận của Tạ Lăng,

Mắt ta tối sầm, ngất lịm đi.

4

Khi ta tỉnh lại, thấy phụ mẫu khóc đỏ cả mắt.

Mẫu thân ôm chặt ta vào lòng, nước mắt không ngừng tuôn:

“Con của ta, thật khổ cho con.”

Trán ta nhức như búa bổ, đưa tay sờ thử, cả chỗ ấy đều băng bó kín bông vải.

Phụ thân trán u to tướng, hệt như bị va đập đâu đó.

Ông nắm chặt tay ta:

“Cũng tại ta vô dụng, dù có dập đầu đến chết trước mặt Hoàng thượng, cũng phải xin cho con được hòa ly.”

Ta ngây ra nhìn họ, đầu đau dữ dội.

Hòa ly gì chứ?

Ta chẳng hiểu nổi một lời.

Ta tò mò mở miệng:

“Hôm qua chúng ta chẳng phải vừa đi thuyền từ Giang Nam tới kinh, phụ thân lúc nào diện thánh vậy?”

Phụ mẫu sững sờ nhìn nhau, một lúc sau cùng gọi đại phu đến, thì thầm bàn bạc thật lâu.

Đại phu nói ta bị chấn thương não bộ, mất đi một phần ký ức.

Ta hoang mang nhìn phụ mẫu.

Hai người ngồi bên giường ta chỉ biết thở dài: 

“Cũng được, quên rồi cũng tốt.”

Bão Nguyệt ló đầu vào phòng, giận dữ bảo:

“Công tử họ Tạ cùng tiểu công tử đến cửa, muốn gặp cô nương.”

Phụ thân ta nổi giận đập mạnh cái bát:

“Nghịch tử! Đuổi ra, đuổi hết ra!”

Mẫu thân ta tức đến phát khóc, vừa lấy khăn lau nước mắt vừa mắng: 

“Ta ở trước mặt Hoàng thượng dập đầu đến chảy máu, chỉ để cầu xin một tờ hòa ly.”

“Họ Tạ thật mặt dày, còn dám đến đây!”

Nói rồi bà kéo ta vào lòng, nghẹn ngào:

“Biết vậy ngày ấy nương thà…”

Nói nửa chừng, bà nghẹn lại không nói tiếp.

Đầu ta rất đau, tai nghe cũng không rõ, thoáng nghe mấy từ.

Liền nắm lấy tay áo nương, ánh mắt sáng rỡ:

“Vừa rồi Bão Nguyệt bảo ‘cô gia’? Vậy nghĩa là con thành thân rồi ư?”

Ánh mắt phụ mẫu lảng tránh. 

Ta nghĩ đến khuôn mặt trong ký ức tựa gió mát trăng trong.

Bỗng nhiên đỏ mặt, cúi đầu xuống:

“Con gả cho Thôi Đàn, phải không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play