Anh rất khỏe, tôi càng giãy giụa, càng bị anh siết chặt trong lòng.
Đến khi đặt tôi xuống giường, tôi vẫn cố gắng đứng dậy rời đi, Phó Tư Niên như muốn nổi giận:
“Tông Y Y, em lại muốn giở trò gì nữa? Em nhìn bộ dạng của mình xem, muốn ra ngoài ngất xỉu giữa đường à?!”
“Em rốt cuộc ấm ức chuyện gì, có thể nói cho anh nghe không? Đừng bắt anh phải đoán nữa!”
Cổ họng tôi bỏng rát như có lửa cháy, căn bản không thể nói trọn câu, chỉ có thể lặp đi lặp lại:
“Phó Tư Niên, anh lừa em… anh không hề yêu em… anh lừa em…”
Phó Tư Niên im lặng, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt tôi, nói:
“Lần này là anh sai, anh sẽ không lừa em nữa. Chúng ta đã ở bên nhau năm năm rồi, anh nhất định sẽ có trách nhiệm với em.”
Anh không nói chữ nào về tình yêu.
3.
Khi tôi tỉnh lại, Phó Tư Niên đã thay cho tôi bộ đồ ngủ mềm mại, để một cốc nước ấm trên đầu giường.
Bước ra phòng ăn, trên bàn đã bày đầy đủ bữa sáng nóng hổi.
Mở điện thoại, tôi thấy tin nhắn anh vừa gửi một phút trước, nói sẽ đưa tôi đi bệnh viện lúc 10 giờ.
“Y Y, hồi cấp ba em đã bị đau bụng kinh, vẫn chưa chữa dứt điểm, hôm qua lại dầm mưa, có khi sẽ bị ảnh hưởng. Lần này mình nghiêm túc kiểm tra nhé.”
Anh nói, anh không muốn tôi đau đớn như vậy.
Tôi lạnh mặt mở ứng dụng định vị, phát hiện anh vừa rời đi, vẫn còn ở bãi đỗ xe.
Tôi lặng lẽ đi theo.
Phó Tư Niên mở cốp xe, lấy ra một chiếc điện thoại mới từ tầng đáy, rồi ném chiếc cũ vào trong.
Rõ ràng, anh có hai chiếc điện thoại giống hệt nhau.
Một cái để đối phó với tôi, cái còn lại mới là thứ anh thực sự dùng trong cuộc sống.
Chiếc điện thoại đó có lẽ chứa mọi quá khứ của anh, có số liên lạc của ánh trăng sáng, có tất cả những gì thuộc về thế giới thật của anh.
Bảo sao tôi chẳng bao giờ tra được gì.
Những gì anh để tôi thấy, tôi chỉ có thể bị động tiếp nhận.
Tôi bỗng cảm thấy mình chẳng khác nào chiếc điện thoại dự phòng kia, mãi mãi chỉ là sự lựa chọn thứ hai của Phó Tư Niên.
Anh lái xe đến một tiệm vàng.
Anh nói: “Chọn giúp tôi một chiếc nhẫn khoảng 3.000 tệ, kích cỡ này.”
Nhân viên theo yêu cầu lấy ra ba mẫu để anh chọn.
Phó Tư Niên hờ hững chỉ đại một cái, thanh toán xong rồi rời đi.
Tôi đứng quay lưng về phía anh, cách không xa, nghe thấy nhân viên bán hàng bàn tán rôm rả:
“Hôm qua anh ta mới mua một chiếc 100.000 tệ, sao hôm nay lại mua thêm cái nữa?”
“Cô không hiểu rồi! Nhẫn 3.000 tệ dễ đeo ra ngoài, có mất cũng chẳng tiếc!”
“Cưng chiều quá nhỉ? Bạn gái anh ta là ai mà số hưởng thế?”
“Tôi biết! Chính là cô tiếp tân xinh đẹp trong tòa văn phòng phía trước đấy! Vì cô ấy mà anh ta tự nguyện cắt giảm lương để nhảy việc, sau khi hai người họ yêu nhau, thành tích bán hàng của tôi cũng nhờ anh ta mà tăng vọt, đã tiêu hơn mấy trăm nghìn rồi!”
Tôi giơ tay lau nước mắt.