6
Tôi giật mình tỉnh dậy.
Mở mắt ra, đập vào tầm nhìn là chiếc cằm quen thuộc và yết hầu của anh ấy.
Hương thơm quen thuộc của gỗ tuyết tùng mà Thương Nghiễn yêu thích, pha lẫn chút hương chanh lạ lẫm thoảng qua.
Tôi suýt quên mất, Thương Nghiễn luôn biết mật mã cửa nhà tôi.
Thấy tôi tỉnh, anh ta cúi xuống, cười khẽ, định hôn lên môi tôi.
Tôi hốt hoảng quay đầu né tránh.
Phản xạ đẩy anh ta ra, trốn sang mép giường bên kia.
Thương Nghiễn ngây ra một chút, sau đó bật cười:
“Sao giờ lại xấu hổ rồi? Hửm?”
Tôi không đáp, chỉ kéo chăn trùm kín đầu mình.
Anh ta vừa càu nhàu vừa lật tung chăn tôi lên:
“Thời Tiểu Vi, gan lớn rồi đấy, tối qua dám không nói chúc ngủ ngon với tôi, còn dám tắt máy ngủ?
“Bây giờ còn trốn tôi nữa hả?”
Thương Nghiễn nhanh chóng chui vào chăn của tôi.
Tôi chưa kịp phản ứng đã bị anh ta kéo cả người vào lòng.
“Nghe lời, đã nói bao nhiêu lần rồi, không được bỏ bữa sáng.
“Tôi đã chạy bộ cả nửa tiếng, mua về cho em món bánh bao nhân cua mà em thích nhất, xếp hàng lâu lắm đấy.
“Em muốn dậy ăn luôn, hay để tôi… ăn em trước?”
Hơi thở của anh ta rất gần, bàn tay cũng đã lần mò đặt lên người tôi.
Tôi từ trạng thái mơ hồ tỉnh táo lại, ra sức vùng vẫy.
Nhưng với chiều cao một mét sáu của tôi, hoàn toàn không phải đối thủ của người cao một mét tám tám như anh ta.
Tôi thật sự không hiểu anh ta nghĩ gì. Đã có Trạm Hựu Tình rồi, sao còn đến trêu chọc tôi?
Vật lộn một hồi, tôi thở hổn hển nhưng không thoát ra được, ngược lại còn bị anh ta ôm chặt hơn.
“Lại gây sự gì nữa?
“Giận rồi? Vì tối qua tôi không đưa em đi dự tiệc lớp thôi sao?”
Tôi vẫn im lặng.