3

Trong góc tối mờ mờ của phòng bao, Thương Nghiễn và hoa khôi Trạm Hựu Tình ngồi sát bên nhau.

Tối nay, Trạm Hựu Tình mặc một chiếc áo crop-top hở rốn và váy bò ôm sát, làm nổi bật vòng eo nhỏ và đôi chân dài.

Hai người họ rõ ràng tách biệt với những người xung quanh.

Ngay cả khi nói chuyện, cũng như đang thì thầm bên tai nhau.

Qua màn hình, tôi vẫn có thể cảm nhận được bầu không khí mập mờ giữa họ.

Lồng ngực tôi bỗng nhiên thắt lại.

Buổi chiều Thương Nghiễn mới nói muốn theo đuổi, xem ra buổi tối đã thành công rồi.

Trong trò chơi “đại mạo hiểm”, Trạm Hựu Tình rút phải thử thách “nam trên nữ dưới hít đất”, cần chọn một người con trai để phối hợp.

Không ngoài dự đoán, Thương Nghiễn lập tức đứng ra.

Mọi người bắt đầu ồn ào, cổ vũ.

Trạm Hựu Tình đỏ mặt, ngoan ngoãn nằm xuống ghế sofa.

Thương Nghiễn chống tay phía trên cô ấy, một hơi làm mấy chục cái hít đất.

Anh ấy rất kiềm chế, cố gắng không chạm vào cơ thể Trạm Hựu Tình.

Cho đến lần cuối cùng, không biết là vì kiệt sức hay cố ý, anh ấy không chống nổi nữa, cả người đổ xuống, đè lên Trạm Hựu Tình.

Tiếng la hét xung quanh vang lên dữ dội, suýt nữa thổi bay cả mái nhà.

Mặt Thương Nghiễn và Trạm Hựu Tình đỏ bừng.

Giữa những tiếng cổ vũ điên cuồng, Thương Nghiễn cúi đầu, trực tiếp hôn Trạm Hựu Tình.

Hai người không để ý ai, hôn kiểu Pháp đầy nồng nhiệt.

Nụ hôn kéo dài đến ba phút, mãi mới miễn cưỡng tách ra.

Ba phút dài đằng đẵng đó, tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, đến mức ngây dại, suýt quên cả thở.

Trái tim tôi như bị xé toạc, đau đớn đến tột cùng.

Tôi muốn khóc, nhưng buổi chiều đã khóc quá nhiều, cơ thể mất nước, không còn nổi nước mắt để rơi.

“Chậc chậc chậc, Vi Vi, cậu thấy rõ chưa? Người ta hôn đắm đuối thế kia, anh ta mê mệt thật rồi.”

Mộc Mộc cảm thán, rồi xoay màn hình, ra khỏi phòng bao.

Cô tìm một góc yên tĩnh, nghiêm túc khuyên tôi:
“Vi Vi, cậu đừng trách tớ, nếu không để cậu tận mắt nhìn thấy, cậu sẽ không bao giờ chịu buông tay.”

Giọng tôi khàn đặc, phát ra âm thanh yếu ớt đến khó nghe.

“Ừ, tớ không trách cậu.”

Tất cả là lỗi của tôi, ngốc nghếch suốt bao năm qua.

Tưởng rằng chỉ cần được phép ở bên Thương Nghiễn, vị trí đó mãi mãi thuộc về tôi.

“Tớ thật sự không chịu nổi Thương Nghiễn, biết rõ cậu thích anh ta nhiều năm như vậy mà vẫn giả vờ ngây thơ, câu kéo cậu, nhìn cậu lún sâu từng chút một.

“Vừa nãy cậu cũng thấy rồi, tớ thực sự mong cậu suy nghĩ kỹ. Đừng để lên đại học lại bị anh ta làm lỡ thêm bốn năm nữa…”

“Sẽ không đâu, Mộc Mộc.”

Tôi ngắt lời cô, bình thản nói.

“Tớ sẽ không cho bản thân thêm bất kỳ cơ hội nào nữa.

“Mộc Mộc, tớ đã quyết định rồi. Tớ sẽ cùng cậu đến Quảng Châu học đại học.

“Nhưng cậu phải hứa, tạm thời giữ bí mật giúp tớ.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play