“Ngươi còn có thắc mắc gì không?” Kiếm Sinh thấy nàng đang đứng đó, cúi đầu ngây ngốc hồi lâu mà không có bất cứ chuyển động nào. 

Khương Phất Y vội hoàn hồn, ngẩng đầu lên, trên mặt nàng đã không còn vẻ phức tạp như trước: “Vậy ta xin phép đi nghỉ ngơi trước.”

Nói xong nàng trở về trong sơn động, nằm trên giường đá.

Thân thể và tinh thần mệt mỏi khiến nàng vô cùng muốn ngủ, nhưng làm thế nào cũng không thể bỏ qua những suy nghĩ phức tạp trong đầu, vẫn là lăn qua lộn lại hồi lâu cũng không thể ngủ được.

Nàng còn nghi ngờ liệu có phải do nàng đã ăn quá nhiều hay không.

Bên ngoài sơn động, Kiếm Sinh lại tiếp tục ngồi bên cạnh lò luyện đan.

Nồi thịt trong bếp lò đang được nấu này bởi vì là thịt chim nên bóc ra rất nhiều xương nhỏ, Kiếm Sinh lấy xương chim thay thế cỏ dại, tạo ra một quẻ.

Yến Lan đi tới ngồi xuống đối diện ông hỏi: “Hiếm khi nhìn thấy cha gieo quẻ bói toán, cha đang muốn xem điều gì thế?”

Kiếm Sinh hơi nghiêm túc: “Ta muốn xem liệu cha con bé có còn sống hay không.”

Yến Lan bình tĩnh nhìn ông, chậm rãi nói: “Khi tộc của chúng ta có dấu hiệu bị thảm sát cả tộc, không biết ngọn nguồn lý do xảy ra, không biết được người có thể thảm sát tộc cũng không nhìn thấy cha gieo quẻ. Khi con hợp nhất linh hồn, không biết còn sống được thêm mấy năm cũng không thấy cha lo lắng nhìn tới.”

“Trong tộc có rất nhiều vu sư giỏi bói toán, không cần tới phiên ta quan tâm.” Kiếm Sanh ngẩng đầu liếc nhìn chàng một cái: “Về phần con chính là tai họa đã kéo dài hàng nghìn năm nay, chính vì thế nên ta chắc chắn sẽ không lo lắng.”

Yến Lan nhìn lại phía ông: “Sao con lại thành tai họa?”

Kiếm Sinh cúi đầu tiếp tục loay hoay: “Mấy năm nay bất luận ta ném con đi như thế nào thì số lần con đến đầm Ma Quỷ vẫn chính là càng ngày càng nhiều, đủ có thể thấy được hứng thú của con đối với ngũ trọc ác thế dần dần càng nhiều, càng không thể vứt bỏ đi hứng thú đó.” (App T-Y-T)

Đáy mắt Yến Lan hiện lên vẻ bối rối.

Kiếm Sinh ngừng lại, múc một bát nước canh nhạt từ trong lò luyện đan, cười cười đưa cho chàng: “Thần Đô quy tắc cũ rất nhiều, trước khi xuất phát nhớ đưa một tấm bái thiếp cho phủ Thiên Khuyết.”

“Con biết.”

Tối hôm đó không biết phải qua bao lâu Khương Phất Y mới có thể ngủ được.

Đại khái là do Kiếm Sinh hầm thịt gia cầm thật sự quá thơm, trước khi ngủ nàng còn mãi nhai nhóp nhép.

Ngay cả trong giấc mơ của nàng tất cả cũng đều là những hình ảnh liên quan đến thức ăn.

Còn có đứa bé ăn mày từng cùng nhau đứng dưới mái hiên để trú mưa.

Đứa bé đó lúc đầu nói rằng muốn đi Thần Đô bái sư, sau đó hỏi nàng đi Thần Đô để làm gì.

Khương Phất Y trả lời đứa bé rằng nàng là đi Thần Đô tìm kiếm người thân.

Nghe được hai chữ “tìm người thân”, đứa bé ăn mày sửng sốt, rồi sửa lời: “Thật ra thì ta cũng coi như là đi tìm người thân.”

Khương Phất Y dù sao cũng đang rảnh rỗi nhàm chán, cùng với tiếng mưa vỗ trên mái hiên, nàng nghe đứa bé kia chậm rãi kể lại chuyện của mình.

Thì ra lúc đứa bé ăn mày kia khi hai ba tuổi đã lạc mất gia đình.

Có thể là do bị bọn buôn người bắt cóc, nhưng cũng có thể bởi vì bị người ta vứt bỏ.

Tóm lại, đứa bé ăn mày lưu lạc tại một thị trấn gần biên cương, ăn cơm trăm nhà mà lớn lên, trong đầu chỉ ấn tượng đối với hai chữ “Thần Đô”.

Không chừng nhà đứa bé ăn mày đó là ở Thần Đô, vì thế lên đường đi tìm đáp án.

Tuy là cùng đường, nhưng Khương Phất Y lúc ấy không có ý định đồng hành cùng nó.

Đứa bé ăn mày này cũng khoảng tuổi nàng, mang theo chỉ là tự mình tìm phiền toái.

Sau khi mưa tạnh, hai người vội tạm biệt rồi mỗi người đi một ngả.

Sau đó vài tháng lại gặp được nhau trong một khu rừng nhỏ.

Khương Phất Y từ xa nhìn thấy đứa bé ăn mày ngày nào đang bị một tấm lưới bắt thú treo lơ lửng ở trên thân cây, lúc nàng muốn tiến lên xem thì đứa bé vội vàng dùng khẩu hình thúc giục nàng “Chạy mau”.

Khương Phất Y chợt hiểu ra gần đó có những kẻ xấu muốn đem đứa bé ăn mày làm mồi nhử, dàn dựng kế hoạch xấu xa để cướp tiền tài người đi đường sau đó giết chết họ.

Ngay lúc đứng trước hoàn cảnh đó mà lời truyền tới nàng là “chạy mau” chứ không phải là “cứu ta”, chính vì thế Khương Phất Y quyết định ra tay cứu đứa bé ấy.

Khu vực biên giới tới gần bắc địa linh khí mỏng manh, gần đó ngay cả một môn phái tu hành cũng không có, người có tu vi thì lại càng hiếm.

Khương Phất Y tuy rằng từ chỗ của mẫu thân chỉ học được một chút, nhưng để đối phó những cường đạo bình thường này vẫn là thừa sức.

Nhưng mà sau đó muốn mỗi người đi một ngả lại trở nên khó khăn hơn.

Tên kia giống như là thuốc dán da chó dựa vào nàng.

Đi một bước theo một bước.

“Ngươi nếm thử cá ta nướng đi.”

“Ngươi không thích ăn cá sao, ta đi bắt gà rừng nhé?”

“Nếm thử món gà hoa ta làm đi.”

“Nếm thử…”

Thật phiền phức, thật phiền phức.

Lúc Khương Phất Y sinh sống dưới biển phần lớn là nàng trầm mặc tự sống một mình, sớm đã không quen kết bạn, hơn nữa đối phương còn là một tên lắm lời.

Vì thế nàng đen mặt mắng hắn một trận, muốn đuổi hắn đi.

Nhưng hắn chỉ đứng đó để bị mắng, chờ nàng mắng xong lại nói: “Tối nay ngươi muốn ăn gì?”

Khương Phất Y rất hoài nghi ở trong mắt hắn có phải nàng là một cái bụng không đáy cần ăn tám bữa một ngày hay không.

Nhưng nàng cũng có thể lờ mờ đoán được, hắn từ nhỏ phải ăn cơm trăm nhà để lớn, sau lại thành ăn mày nên trong mắt hắn, có chuyện gì quan trọng hơn việc được no bụng chứ?

Phải để cho nàng ăn no ăn ngon, đây chắc chắn là chuyện có thể dùng để lấy lòng nàng nhất so với những chuyện khác trên đời này.

Khương Phất Y mặc dù vẫn không có sắc mặt tốt, nhưng cũng không tiếp tục mắng hắn, để hắn đi theo.

Buổi tối, lần đầu tiên nàng không từ chối cái đùi gà nướng mà hắn đưa cho.

Dở ẹc.

Thật sự rất dở.

Khương Phất Y thật sự hối hận muốn chết, cả đời này của nàng chưa từng ăn phải món ăn tệ như vậy.

Sau khi tỉnh ngủ, Khương Phất Y nhớ tới giấc mơ của tối qua, ngồi trên giường đá nhắm mắt suy tư.

Đứa bé ăn mày sau này hẳn là không tiếp tục đi theo nàng nữa, bị nàng thành công đuổi đi.

Bởi vì Khương Phất Y ngay cả tên của hắn cũng không nhớ ra, càng miễn bàn đến hình dáng, khuôn mặt cụ thể của đứa bé.

Nếu làm bạn thời gian lâu như vậy thì ấn tượng của nàng đối với hắn không nên mơ hồ như thế mới đúng.

Khương Phất Y cũng không nghĩ nhiều.

Nàng rời giường ra khỏi cửa động, ngoài cửa động, Kiếm Sinh đang lấy xương chim bày ra thành một hình mũi tên.

Khương Phất Y nhìn theo hướng mũi tên chỉ vào trong rừng cây khô, xa xa nhìn thấy một miệng giếng, đó chính là suối Tố Khê, nàng hiểu rằng họ đang muốn nàng ngâm mình trong dòng suối đó.

Ngâm hơn nửa canh giờ, nàng nhớ tới lời nhắc mỗi lần không thể ngâm quá lâu, Khương Phất Y vội vàng đứng lên, sau đó nàng qua bên cạnh giếng ngồi thiền.

Khi trở về sơn động nhìn thấy trước cửa đã đặt một hộp thức ăn, bên trong đựng mấy đĩa bánh ngọt tinh xảo, có thể ngửi thấy thoang thoảng mùi vị của thảo dược.

Biết là thuốc bổ, Khương Phất Y ăn sạch sẽ sau đó quay về động đem kiếm Tâm đặt ở trên ngực tiếp tục ngủ, cả ngày cũng không cần ăn thêm đồ ăn khác.

Ngày hôm sau cũng vậy.

Liên tiếp mấy ngày như thế nàng cũng không nhìn thấy Kiếm Sinh.

Mà thân thể của Khương Phất Y khôi phục cực kì nhanh, lỗ thủng trên trái tim đã hồi phục được hơn phân nửa.

Hôm nay nàng đang ngâm nước ở dòng suối đột nhiên nghe được một tiếng động lạ.

Bùm!

Chợt dưới giếng như là xuất hiện động đất mạnh, nước suối bắt đầu di chuyển tung tóe, tần suất rung động từng đợt lại ngày càng mạnh hơn từng đợt trước đó.

Khương Phất Y vẫn luôn dán sát thân thể mình ở vách giếng, đợi đến khi tần suất rung động bắt đầu suy giảm nàng mới chống vách giếng nhảy ra miệng giếng, sau đó lại đứng ở bên cạnh giếng.

Suối Tố Khê là bảo vật của Thần tộc để lại, dưới tình huống không biết đang xảy ra thì ở bên cạnh giếng sẽ tốt hơn nhiều so với chạy loạn khắp nơi.

Sau khi đứng vững, Khương Phất Y nhìn về phía tây của rừng khô, tiếng động lạ dường như là từ bên kia truyền đến.

Trải qua mấy ngày quan sát, nàng biết được sương mù ở phía tây đầm Ma Quỷ dày đặc nhất.

Hôm nay sương mù nơi này ngược lại tản đi một ít, lờ mờ, nàng giống như nhìn thấy…

Một con mắt tròn?

Con mắt này to lớn như thế mà ở trên một con quái vật thì con quái vật đó có thể to tới mức nào?

Khương Phất Y nhớ tới lúc vào rừng nàng đã từng được Yến Lan nói qua, trong đầm Ma Quỷ đang trấn áp một con ma quỷ thượng cổ, chẳng lẽ chính là nó?

Lúc suy đoán nàng bất tri bất giác nhìn nó một hồi lâu.

Đừng nhìn.

Bên tai nàng đột nhiên vang lên âm thanh của Yến Lan, hơi thở gấp gáp.

Yến Lan vốn định đưa tay bịt kín hai mắt nàng, nhưng nàng mới từ trong nước giếng đi ra, váy lụa đang dán sát vào trên người nàng, không thích hợp dựa quá gần.

Yến Lan bước về phía trước một bước, chắn trước mặt nàng.

Khương Phất Y nhìn chàng nhanh chóng giơ hai tay lên, động tác cực nhanh, như là đang kết ấn.

“Lấy vu chi cầu nguyện, hàng thần linh tại ta thân, lấy ta chi thành kính, lệnh vạn vật quy hư, trấn!”

Sau khi chữ “trấn” rơi xuống, miệng giếng thoát ra vô số hơi nước, hóa thành vô số sương kiếm bay về phía phía tây khu rừng.

Sương mù dần dần bốc lên, lần nữa che lại con mắt kia.

Sau khi bình tĩnh lại, Yến Lan hơi lảo đảo xoay người: “Ngươi cảm thấy thế nào?”

Cảm thấy thế nào là sao?

Khương Phất Y cân nhắc ý tứ của chàng khi hỏi câu này, khi đối diện cùng với con mắt khổng lồ kia, nàng hẳn là có cảm giác gì đó sao?

Hoàn toàn không.

Ngược lại khi Yến Lan đọc chữ “Trấn” kia, nàng bất thình lình rùng mình một cái, đầu nàng như bị người khác lấy gậy gõ vào, ong ong rung động.

Khương Phất Y mơ hồ trả lời: “Đúng là cảm thấy có chút không thoải mái.”

Yến Lan thấy hai mắt nàng nhìn như trong suốt: “Nếu không có gì đáng ngại thì nhanh chóng trở về đi.”

Yến Lan đi vòng qua nàng, nhấc hộp thức ăn sau lưng nàng lên, đi về phía sơn động.

Khương Phất Y đuổi theo: “Thì ra mỗi buổi sáng đều là ngươi đưa cơm đến cho ta.”

Yến Lan: “Ngươi không biết?”

Khương Phất Y lắc đầu, nàng mỗi ngày đi ra ngoài ngâm nước suối, sau khi nàng đi chàng mới đến.

Khi nàng ngâm xong trở về thì chàng cũng đã rời đi.

“Ta tưởng là ngươi phái người trong tộc đem đến.”

Yến Lan nói: “Chỗ ở của cha ta ngoại trừ ta có thể đến, ngay cả đại tế tư tới gần một bước cũng sẽ bị ông ấy ném ra ngoài, ngươi là ngoại lệ trong ngoại lệ.”

Khương Phất Y lắc đầu: “Ta tuyệt đối không phải ngoại lệ, ông ấy hiểu chuyện lại là người thiện tâm, nếu ông ấy có tính xấu thì khẳng định là có đạo lý của riêng.”

Yến Lan cũng không tranh cãi với nàng.

Khương Phất Y hỏi: “Nhưng mà ông ấy đã đi đâu thế?”

Yến Lan: “Cha ta ra ngoài chọn khôi dẫn thích hợp cho cô.”

“Khôi dẫn?” Khương Phất Y không hiểu nhìn Yến Lan.

“Cũng như người luyện kiếm thuật không thể rời khỏi kiếm, thuật khôi lỗi cũng cần có khôi dẫn. Kiếm đạo khác nhau, khôi lỗi cũng phân loại.” Yến Lan giải thích hai câu đơn giản với nàng.

“Làm phiền cha con hai người vì ta mà bận trong bận ngoài.” Khương Phất Y cảm thấy thẹn: “Có thể cho ta một viên Tích Cốc đan hay không, không cần phiền ngươi phải chạy tới chạy lui.”

Bản thân Yến Lan vẫn đang là một bệnh nhân bị thương.

Yến Lan nói: “Tích Cốc đan chỉ có thể cung cấp nguyên tố cơ bản nhất, không có lợi cho việc phục hồi của ngươi.”

“Nhưng mà…”

“Ngươi sớm phục hồi khỏe mạnh như cũ, sớm rời đi, sớm lấy được Tương Tư kính mới có thể thật sự giảm bớt phiền toái cho chúng ta.”

Khương Phất Y không còn gì để nói, cũng nghe ra trong lòng Yến Lan đang cho rằng nàng chính là một phiền toái lớn. ( truyện trên app t.y.t )

Sự thật đúng là như thế, nàng thừa nhận.

Yến Lan ý thức được mình đã lỡ lời, đang định xin lỗi thì nghe thấy nàng nhỏ giọng nói: “Cái kia, cảm ơn người đã chạy tới giúp ta, nhưng nếu ngươi để hộp thức ăn xuống trước rồi chạy tới có phải nhanh hơn một chút không?”

Yến Lan: “...”

Giống như là để giảm bớt sự xấu hổ, chàng quay đầu hướng về phía khu vực đang có sương mù dày đặc, liếc mắt một cái: “Tại sao ngươi lại không hỏi ta, vừa rồi con mắt kia là cái gì?”

Thật ra Khương Phất Y rất tò mò, nhưng nàng đang ở trên địa bàn của người khác thì càng phải ít hỏi thăm bí mật của người ta, đạo lý này nàng đương nhiên hiểu.

Nàng phụ họa nói: “Lúc trước không phải ngươi đã nói với ta là nơi này trấn áp một con quỷ sao, là nó đúng chứ?”

Yến Lan sợ nàng bởi vì tò mò mà chạy tới tìm tòi nghiên cứu, hoặc là cùng nó nhìn nhau, bị nó mê hoặc nên quyết định nói cho nàng biết một ít: “Thời thượng cổ, Thần tộc trước khi rời đi đã đặc biệt ở chỗ này mở ra một thế giới không gian, đem những thứ nghịch thiên trong khu vực kia đuổi vào bên trong, cùng nhân gian ngăn cách.”

“Vật nghịch thiên?” Khương Phất Y không hiểu lắm: “Loại nào mới có thể gọi là nghịch thiên?”

Yến Lan do dự nói: “Đại khái chính là những quái vật cường hãn vượt quá nhận thức của thế giới này. Người, ma, yêu đều không thể định nghĩa chính xác.”

Khương Phất Y hơi nhíu mày: “Thần tộc đuổi hết tất cả bọn chúng vào sao? Không còn một con nào cả?”

Yến Lan lạnh nhạt nói: “Trên đời này không có tuyệt đối, Thần tộc cũng không làm được.”

Khương Phất Y lâm vào suy nghĩ trầm mặc, nàng đang suy nghĩ liệu việc Thạch Tâm tháo trái tim để biến thành kiếm, sau đó tái sinh mà không chết, như vậy thì có được coi là một sinh vật hung ác vượt ra khỏi hiểu biết của nhân loại không?

Vốn dĩ nàng còn có chút do dự về phong ấn của mẹ nàng, có nên nói bóng nói gió hỏi Kiếm Sinh một chút hay không.

Lúc này nàng lại không dám nhắc lại vấn đề này.

Còn có những gì khác biệt với trái tim của nàng, chắc chắn về sau nàng phải càng thêm cẩn thận.

Khương Phất Y đợt nhiên lo lắng trầm mặc khiến Yến Lan trở nên hoài nghi, cố tìm chuyện để nói: “Vu tộc các ngươi gánh vác trách nhiệm nặng nề như vậy, còn bị khắp nơi mơ ước chèn ép, hẳn là rất ủy khuất đi.”

Yến Lan dừng bước, hồi lâu mới nói tiếp: “Đó có thể là trách nhiệm nặng nề nhưng cũng có thể là vũ khí sắc bén, rốt cuộc vẫn là xem chúng ta lựa chọn thế nào thôi.”

Nói xong câu đó, liền không mở miệng nữa.

Khương Phất Y trong lòng đều tràn đầy những suy nghĩ về bốn chữ “Nghịch thiên chi vật”, cũng không chú ý đến những âm dương quái khí trong lời nói của chàng.

Lại qua thêm một đoạn thời gian, Khương Phất Y lúc sáng sớm đã nghe thấy tiếng cười của Kiếm Sinh, nàng vội vàng từ sơn động đi ra ngoài: “Tiền bối, ngài đã về.”

Kiếm Sinh vươn tay ra: “Nhìn xem, đây là khôi dẫn ta tìm cho ngươi.”

Giữa lòng bàn tay ông hiện ra một đóa hoa màu tím nho nhỏ đã khô héo.

Khương Phất Y nhìn không ra điều gì, nghi hoặc nhìn ông: “Đây là hoa gì thế”

Kiếm Sanh cười nói: “Đây là hoa Âm Linh, thông thường sinh ra trong mộ huyệt của người tu hành, ta đào hơn trăm mộ mới tìm được một đóa như vậy, sau khi rót vào một ít vu thuật của tộc ta bây giờ đã có thể sử dụng làm khôi dẫn.”

Vốn khuôn mặt Khương Phất Y cũng sắp tiến lại gần đóa hoa kia, nghe nói là từ trong huyệt mộ đào ra,  nàng vội rụt người về phía sau.

“Đừng sợ.” Kiếm Sinh ý bảo nàng lấy một giọt máu.

Khương Phất Y không do dự, lập tức cắn đứt ngón tay của mình.

Máu tươi nhỏ xuống hoa tâm, giống như mảnh đất khô gặp phải cơn mưa lớn, cánh hoa héo rũ dần dần giãn ra, khôi phục thành một bông hoa tươi thắm rực rỡ.

Sau đó bay ra khỏi lòng bàn tay Kiếm Sinh, bay lơ lửng trước mặt Khương Phất Y.

Khương Phất Y có thể nhìn thấy nó đang tỏa ra hương hoa, hướng ra phía ngoài, mùi thơm ở trong mắt nàng thực chất là từng sợi tơ màu tím, đang bay về bốn phương tám hướng.

Kiếm Sinh: “Khống chế chúng.”

Khương Phất Y hiểu ý, tập trung tinh thần, điều khiển những sợi tơ tứ phương tám hướng kia, cố gắng hết sức làm nó dừng lại tại chỗ.

Kiếm Sinh chỉ vào một con chim màu đen đang ngồi xổm trên cành khô: “Bắt nó lại.”

Khương Phất Y nhìn chằm chằm con chim đen kia, trán toát ra mồ hôi lạnh, sợi tơ gian nan bay về phía cành khô, bao phủ toàn bộ con chim kia.

Con chim hoàn toàn không thể giãy dụa, bị Khương Phất Y điều khiển từ trên cành khô bay xuống.

Nhưng chỉ có thể duy trì trong chốc lát, con chim đó có thể giãy thoát ra khỏi sự khống chế của nàng.

Kiếm Sinh lại chỉ vào góc khác: “Thử điều khiển hắn.”

Khương Phất Y nhìn theo hướng ông chỉ, lúc này nàng mới phát hiện Yến Lan đã đến, đang đặt hộp thức ăn vào góc, sống lưng rõ ràng cứng đờ, nhưng không nói gì.

Khương Phất Y điều khiển sợi tơ bay về phía Yến Lan, nhưng cách chàng chừng một trượng sợi tơ nhanh chóng tan thành khói.

Khương Phất Y mệt mỏi dựa vào thân cây: “Tiền bối, đây đã là cực hạn của ta rồi.”

Mặc dù thất bại nhưng Kiếm Sinh lại cực kỳ hài lòng: “Không ngoài dự liệu của ta, mẹ của ngươi là đại chú kiếm sư, cha ngươi lại có thể nổi tiếng như thế chắc chắn thiên phú của ngươi tất nhiên cũng sẽ tốt vô cùng.”

Khương Phất Y nhìn đóa hoa màu tím lần nữa héo rũ trước mắt mình, nhíu mày: “Nó đây là không chịu phục tùng ta sao?”

“Tất nhiên là không phải rồi, những lúc bình thường nó đều sẽ có trạng thái như thế.”

Kiếm Sinh cũng không còn cách nào khác, ông thất vọng nói: “Thuật khôi lỗi của Vu tộc chúng ta khác với thuật khôi lỗi của những người đã tu luyện nghiêm túc, chúng ta chọn dùng phương pháp hiến tế máu. Chỗ tốt là chúng ta cũng không cần quá nhiều căn cơ, chỉ cần lấy máu làm vật dẫn là có thể chống đỡ được mười mấy năm khổ luyện khôi lỗi của bọn họ, rất thích hợp cho ngươi trong thời gian ngắn dùng để bảo vệ mình, che giấu thân phận.”

Khương Phất Y hỏi: “Vậy còn chỗ xấu thì sao?”

Kiếm Sinh cười mỉa mai: “Chỗ xấu chính là mỗi lần sử dụng đều cần hiến tế máu cho nó, chính là vô cùng phí máu.”

“Lấy của ta một giọt máu nhưng lại đổi lấy năng lực lợi hại như vậy, không uổng.” Khương Phất Y thầm nghĩ quả thật quá hời.

Kiếm Sinh hướng mắt nhìn đóa hoa đang héo rũ như cũ kia: “Những nơi có hương hoa bao trùm thì ngươi đều có thể điều khiển được vạn vật, vật chết dễ dàng điều khiển hơn so với vật sống, khoảng cách càng gần càng dễ dàng điều khiển. Nếu như là vật sống thì tu vi càng thấp hơn thì càng dễ dàng điều khiển được, nhưng nếu như ngươi có thể tu luyện ngày càng cao hơn thì những thứ này cũng không phải là vấn đề đối với ngươi nữa…”

Khương Phất Y chăm chú lắng nghe.

Kiếm Sinh tiếp tục nói: “Còn có một chỗ ta vốn nên lừa gạt ngươi, nhưng suy nghĩ một hồi ta vẫn là nên nói cho ngươi biết, cũng không có sao cả.”

Khương Phất Y: “Ngài nói đi.”

Kiếm Sinh giọng điệu trở nên nghiêm trọng một chút: “Hoa này bởi vì là sinh vật âm linh cho nên nó còn có một cái công dụng khác, đó là nó có thể hấp thu sinh mệnh con người, lại cũng có thể cho người khác kéo dài sinh mệnh của mình. Trước đó một nữ tu sĩ thần thánh đã từng dùng hoa này để hút sinh lực của thiếu nữ, để duy trì vẻ đẹp và sinh mệnh của mình…”

Khương Phất Y trịnh trọng, nghiêm túc hứa hẹn: “Ngài yên tâm, ta sẽ không tùy tiện sử dụng, cũng sẽ không làm ra những việc trời bất dung như thế.”

Yến Lan đứng trong góc, vừa yên lặng lắng nghe, vừa vuốt ve nhẫn trữ vật trên ngón út tay trái của mình.

Trong chiếc nhẫn cất giấu một đoạn cành khô trông rất khó coi.

Là khôi dẫn cha chàng tặng cho chàng khi chàng còn nhỏ, nói với chàng là ông tùy ý lấy xuống từ trên một cành cây khô trước cửa động.

Nhưng sau khi nghe xong toàn bộ quá trình Yến Lan phát hiện cành cây khô xấu xí trong tay mình cùng với hoa Âm Linh trong tay của Khương Phất Y, ở thuật khôi lỗi gần như là có năng lượng giống hệt nhau, như từ một khuôn đúc ra, ngay cả những cách mà ông dạy dỗ nàng đem so ra với chàng cũng không khác biệt nhau mấy.

Mà đóa hoa trước mắt của Khương Phất Y này cũng là chính ông ra ngoài mấy chục ngày, vượt qua biết bao cực khổ để đào hết tất cả các hầm mộ trên thế gian này mới có thể tìm thấy.

Nói cách khác, cành khô của chàng cũng tốn không ít công sức thì ông mới có thể tìm ra.

Thì ra cha…

Kiếm Sinh dặn dò Khương Phất Y: “Như vậy những ngày tiếp theo ngươi luyện tập nhiều thêm chút, chờ ngươi có thể điều khiển tốt một con chim đến có thể điều khiển hai con, là đã có thể xuất phát. Nhưng nếu như ngươi sợ đau vì phải hiến máu thường xuyên thì kỳ thật dùng máu Yến Lan cũng có thể được.”

Khương Phất Y nào dám, vội nói: “Không cần, không cần.”

Nàng liếc mắt thoáng qua nhìn thấy Yến Lan đã xoay người rời đi.

Đây là sợ nên chạy đi sao?

Nhưng mà chàng là sợ vì cái gì chứ?

Rất nhanh sau đó Khương Phất Y biết lý do Yến Lan sợ hãi bỏ đi, mười ngón tay của nàng bị kim đâm cơ hồ không có chỗ nào còn ổn.

May mắn mỗi ngày nàng đều ngâm suối nên miệng vết thương khép lại rất nhanh.

Mà chỉ trong mười ngày nàng đã có thể điều khiển tốt được một con chim thành hai con chim.

Từ hai đến ba thì chỉ cách nhau có một ngày.

Lúc rời khỏi đầm Ma Quỷ, khoảng trống trong tim của Khương Phất Y cũng sắp sửa được hồi phục.

Tuy nhiên so với một trái tim bình thường cũng có sự khác biệt rất lớn, trái tim nàng “non nớt” cũng như “yếu ớt”, vẫn không thấy mạch đập.

Kiếm Sinh đưa nàng ra khỏi đầm Ma Quỷ, dừng ở phía dưới Truyền Tống Tinh Bàn: “Ta không phải có ý nguyền rủa ngươi nhưng nếu như không tìm được cha của ngươi, trong chốc lát ngươi không có chỗ ở ngươi có thể trở về Vạn Tượng Vu.”

“Không giấu gì ngài, thật ra ta cũng có ý định như vậy.” Khương Phất Y không thể trở về Bắc Hải thì nàng cũng phải tìm cho mình một chốn dung thân.

Đừng nói là tìm không thấy, có lẽ sau khi tìm được cha thì khả năng mà cha nàng không nhận nàng cũng rất lớn.

Khương Phất Y vốn tính toán là nàng sẽ đòi cha nàng cho nàng một lời giải thích, đồng thời cũng muốn một chút bồi thường sau đó nàng sẽ tìm một chỗ để mình tu luyện.

Chờ đến lúc nàng tu luyện đủ lợi hại sẽ tự mình nghĩ biện pháp đi cứu mẹ của nàng.

Hôm nay Vu tộc đã trở thành một đường lui cho nàng, khiến nàng không còn mê man không có định hướng như lúc mới tỉnh lại nữa, đáy lòng nàng cũng kiên định hơn nhiều.

Khương Phất Y mỉm cười, nửa đùa nửa thật nói: “Đến lúc đó không quản được nhiều chuyện như vậy, ta cũng chỉ có thể mặt dày mày dạn trở về cầu xin ngài thu nhận ta làm đồ đệ.”

Kiếm Sinh vỗ vai nàng hai cái cũng cười nói: “Điều đó đương nhiên là có thể.”

Đôi mắt Khương Phất Y long lanh sáng lên, trong tim nàng như có trăm hoa nở rộ.

Kiếm Sinh lại chỉ cười, cũng không có nói thêm gì cho nàng về chuyện chính mình đã gieo một quẻ bói toán, kết quả là giữa hai người họ không có duyên phận làm thầy trò với nhau.

Nhưng chuyện này cũng không quá quan trọng, ông chính là coi nàng như con gái của mình vậy, còn xa hơn cả quan hệ thầy trò.

Hơn nữa có những trường hợp chưa chắc quẻ gieo đã chắc chắn đúng.

Không cần phải nói ra làm nàng suy nghĩ nhiều.

“Đi thôi.” Kiếm Sinh vẫy tay: “Trên đường đi nhớ làm gì cũng phải cẩn thận.”

“Ngài cũng phải bảo trọng.” Khương Phất Y lưu luyến nhìn ông không muốn rời, đến bên cạnh Yến Lan.

Yến Lan lúc này mới lên tiếng: “Cha có gì muốn dặn dò con không?”

Không đợi Kiếm Sinh mở miệng, chàng lại nói: “Ngoại trừ việc con cần phải chăm sóc tốt cho Khương cô nương.”

Kiếm Sinh liếc nhìn chàng một cái: “Con đúng là không có một tí đáng yêu nào.”

Ánh mắt ông như muốn nói: “Con căn bản là đi hộ tống cho con bé, chăm sóc tốt cho con bé còn cần phải để cha dặn dò à?”

“Chúng ta đi thôi.” Yến Lan cũng không nói nhiều, giương cánh đen, bắt lấy cổ tay Khương Phất Y, bay về phía tinh bàn giữa không trung.

Nơi mà hai người đáp xuống lại chính là Vạn Tượng Vu mà Khương Phất Y quen thuộc.

Trên tế đàn còn nhìn thấy một nam một nữ đang đứng đó, một người trong đó là người quen, Hưu Dung.

Một người khác che chắn bản thân kín đáo, hẳn là tên Liệp Lộc rất ít nói lời nào kia, nhưng hắn ta lại là tên đối nghịch với Yến Lan.

Khương Phất Y đã nói với Yến Lan chuyện Hưu Dung đến đây lừa gạt nàng.

Mà nhìn thấy thái độ thờ ơ của Yến Lan, xem ra chàng đã quá quen rồi.

Hai người hành lễ với Yến Lan: “Thiếu Quân.”

Lại hướng về phía Khương Phất Y: “Thánh nữ.”

Một tiếng “Thánh nữ” này khiến Khương Phất Y giật cả mình.

Yến Lan giải thích với nàng: “Con gái của vị đại vu ở đầm Ma kia không chắc chắn có thể là thánh nữ, nhưng muội muội của thiếu quân tất nhiên chính là thánh nữ.”

Khương Phất Y hoảng hốt: “Làm ta sợ muốn chết, ta còn lo lắng đây là một chức vị, mà ta cướp lấy từ trong tay Hưu Dung tỷ tỷ.”

Sắc mặt Hưu Dung khẽ thay đổi, lại cười nói: “Thánh nữ cứ nói đùa, đây quả thật cũng là một chức vị, nhưng ta nào có tư cách như vậy.”

Khương Phất Y thầm nghĩ không có tư cách thì mới dùng thủ đoạn, lén lút để đoạt lấy.

“Liệp Lộc.” Yến Lan dặn dò hắn ta: “Trong những ngày ta đến Thần Đô, những chuyện trong tộc giao cho ngươi.”

“Vâng.” Liệp lộc cúi người hành lễ: “Ngài cứ yên tâm.”

Yến Lan: “Ngươi làm việc ta tự nhiên yên tâm.”

Khương Phất Y nhìn ra được Yến Lan thật sự yên tâm khi giao cho người này.

Dù sao chàng cũng đã “thức tỉnh” thiên phú màu vàng, địa vị chàng chắc chắn không thể lay động được.

Trừ phi còn có một Ký Hồn khác, bị Liệp Lộc nắm được.

Nói xong Yến Lan dẫn Khương Phất Y đi đến cửa thành Vạn Tượng Vu.

Một đường liên tiếp nghe được mọi người hô “Thiếu quân” cùng “Thánh nữ”.

Khương Phất Y biết chàng là cố ý làm như này để thân phận của nàng được chắc chắn, để cho “người quan tâm” có thể truyền ra bên ngoài.

Sau khi ra khỏi Vạn Tượng Vu, Yến Lan dừng lại ở một ngã rẽ.

Khương Phất Y cũng dừng lại theo.

Yến Lan dò hỏi: “Khương cô nương, lần này đi Thần Đô đường xá xa xôi, ngươi dự tính sẽ đi như thế nào?”

Khương Phất Y sửng sốt: “Ngươi đây là có ý gì? Chẳng lẽ không phải ngươi đi cùng để giúp ta sao?”

Yến Lan hiển nhiên không ngờ tới nàng lại nói như vậy: “Ngươi có biết từ khi ta sinh ra cho đến nay, nơi xa nhất mà ta đã đi qua là đâu không?”

Khương Phất Y:...... 

“Không phải là núi Lục Hào lúc trước ta nằm chết ở đó chứ?”

Yến Lan ngầm thừa nhận.

Khương Phất Y mí mắt giật giật: “Vậy ngươi gần đây cũng không có dành ra chút ít thời gian để nghiên cứu lộ trình để đi sao?”

Yến Lan không phải không rảnh mà là chàng cảm thấy không cần thiết. 

Chàng tháo mặt nạ xuống, nhìn về phía Khương Phất Y, ánh mắt lộ ra vẻ hoài nghi: “Ta cho rằng ngươi đã đi khắp nơi tìm phụ thân, nhất định chính mình sẽ có kinh nghiệm phong phú.”

Còn về phần chàng thì chỉ cần im lặng làm vệ sĩ cho nàng.

Khương Phất Y xấu hổ: “Nhưng trước năm mười một tuổi ta đã theo mẹ ẩn mình mà sống, tránh xa bên ngoài, ký ức sau khi ra ngoài vốn không nhiều lắm cũng đã đều mất hết.”

“Mất trí nhớ sao?” Yến Lan lần đầu tiên biết.

Lần này hai người cùng xấu hổ đứng yên tại chỗ.

“Ngươi chờ ta một lát.” Yến Lan ném tinh bàn ra, lần nữa nhảy vào thông đạo.

Khương Phất Y nghĩ là chàng trở về lấy bản đồ.

Không bao lâu sau Khương Phất Y nhìn thấy Yến Lan dẫn theo một người nhìn có vẻ lớn tuổi đi ra.

Khương Phất Y không nghĩ tới người này lại là Liễu Tàng Tửu lúc trước đem nàng từ trong quan tài thả ra.

Lúc trước nàng có hỏi qua Yến Lan để cầu tình giúp hắn, được chàng cho biết Liễu Tàng Tửu chỉ là bị ném vào thủy lao, thời hạn thi hành án là một năm.

Vết thương trên người Liễu Tàng Tửu đã sớm hồi phục, chỉ là tinh thần mệt mỏi, có chút tiều tụy: “Bắt ta ra ngoài làm gì?”

Yến Lan thản nhiên nói: “Ta có việc đến Thần Đô, nếu như ngươi có thể lên kế hoạch đi đường cho tốt thì chắc chắn sẽ được đền đáp xứng đáng.”

Liễu Tàng Tửu nhìn thấy chàng liền tức giận: “Ai mà thèm…”

Khương Phất Y vội nói: “Liễu công tử, chúng ta cần đi đến phủ Thiên Khuyết.”

“Ta quản các ngươi đi…” Liễu Tàng Tửu nói nửa câu thì sửng sốt, vội thấp giọng hỏi Khương Phất Y: “Phủ Thiên Khuyết? Các ngươi là đi lấy Tương Tư kính?”

Cái Tương Tư kính mà hắn luôn khao khát sao?

“Ừ.” Yến Lan hứa hẹn: “Để cảm ơn ta sẽ cho ngươi mượn một lần.”

“Thành giao.” Liễu Tàng Tửu như là lo lắng Yến Lan lại chơi xỏ, lừa gạt hắn, muốn cùng chàng bắt tay lập giao ước với nhau: “Không phải là ta khoe khoang nhưng được cùng ta đồng hành thì hai người các ngươi thật sự là rất có phúc.”

Yến Lan liếc nhìn bàn tay bẩn thỉu của hắn, không muốn bắt tay: “Cảm ơn, nếu như không có sự cố thì đối với niềm hạnh phúc này ta cũng chính là không muốn có lắm.”

Khương Phất Y rốt cuộc cũng không nhịn được liếc Yến Lan một cái, sự cố? Ta á?

Khó trách chàng luôn bị Kiếm Sinh tiền bối ném ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play