Đương kim Hoàng Thượng tuổi tác đã cao, phía dưới có năm nhi tử.

Đại hoàng tử anh dũng thiện chiến, nhưng hữu dũng vô mưu, mẫu phi xuất thân thấp nhất, thế lực mẫu tộc không mạnh.

Nhị hoàng tử là con Chân quý phi, văn võ song toàn, luôn được sủng ái, hiện giờ đã luân chuyển bốn bộ trong sáu bộ, đều những bộ quan trọng như là Hộ Bộ, Lại Bộ. Thế lực Chân gia ở Giang Nam càng khổng lồ.

Tam hoàng tử, con chính thê Hoàng Hậu, rõ ràng địa vị tối cao nhưng từ nhỏ trầm mặc khiêm tốn. Mọi người đều có suy nghĩ khác nhau về mỗi hoàng tử, nhưng không ai nghĩ đến hắn trước tiên. Tuy nhiên, người thông minh chỉ cần cẩn thận suy nghĩ một chút, sẽ phát hiện mấy năm nay Tam hoàng tử làm nhiều việc lợi quốc lợi dân, đương nhiên đồng thời cũng đắc tội không ít người.

Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử tuổi còn nhỏ, Tứ hoàng tử mới vừa thành niên đã thành thân, Ngũ hoàng tử còn đang đi học.

Hiện giờ, Tam hoàng tử vô cùng điệu thấp, không hề có thái độ đoạt nhân mạch tài nguyên, mọi việc đều là nhìn việc không nhìn người. Trong khi Đại hoàng tử và Nhị hoàng tử đấu đá có thể nói là vỡ đầu chảy máu. Mặc dù ở tận Giang Nam xa xôi, Lâm Như Hải vẫn mệt mỏi ứng đối nhân mã hai phái phân tranh, trở về phủ lắc đầu than “Đảng phái phân tranh, thương dân thương quốc”.

Tại thời kỳ nhạy cảm này, hậu cung là một trong những nơi trung tâm chính trị, tất nhiên cũng trong hoàn cảnh giương cung bạt kiếm. Mà Giả gia lại muốn đưa nữ nhi tiến cung tham tuyển vào ngay lúc này.

Giả lão phu nhân mắng Vương thị, mắng xong, chỉ nói nữ nhi là của bọn họ, lệnh của cha mẹ, bà cũng không còn cách nào.

Nhan Hoa nghe nói hôm trước, đại phòng và nhị phòng lần đầu tiên xung đột kịch liệt với nhau nhưng vẫn không khuyên được nhị phòng, hiện giờ Liễu thị tức đến ngã bệnh.

Cô không muốn đến chỗ Giả lão phu nhân và nhị phòng, nghĩ nghĩ, liền đến viện Liễu thị.

Khí sắc Liễu thị vẫn còn tốt. Hiển nhiên chỉ là lấy cớ tức giận ngã bệnh để khỏi gặp người trong phủ. Tuy nhiên, vừa nhắc đến việc đưa Nguyên Xuân tham tuyển vẫn tức giận đến đỏ mắt.

“Đúng vậy, đó là nữ nhi của nàng ta, nhưng lại lấy thân phận nữ nhi chủ sự ngũ phẩm đi tham tuyển! Dùng chính tên tuổi lão gia nhà ta, xảy ra chuyện, toàn gia đều sẽ bị liên lụy. Bây giờ là lúc nào? Tẩu thấy là ham vinh hoa phú quý phát điên rồi! Ngay cả thân sinh cốt nhục cũng có thể bán!”

“Muội muội có điều không biết, nếu là tham tuyển bình thường thì cũng đành thôi. Đầu năm nay, người Chân gia vào viện nhị phòng nửa ngày mới ra. Chưa được bao lâu, nhị phòng liền nói muốn đưa nữ nhi tiến cung! Chúng ta tứ vương tám công, an an ổn ổn không được à, cứ phải trộn lẫn vào trong đó tìm đường chết mới chịu sao?”

“Cho rằng ở tại trong phủ này chính là người quốc công phủ sao? Lão gia chúng ta còn không dám nói mình là quốc công gia. Hô ca nhi ra ngoài cũng chỉ nói là con nhất đẳng tướng quân. Bọn họ thì hay rồi, quốc công thiên kim? Lấy đâu ra mặt mũi đó vậy? Danh ngạch vào Quốc Tử Giám, Hô ca nhi, Liễn ca nhi không đi, cho Châu Nhi còn chưa tính, hiện giờ lại mượn tên tuổi mượn đến nghiện, ngay cả nữ nhi tiến cung cũng dám lấy danh nghĩa của chúng ta, sao nàng ta không tặng nữ nhi cho ta luôn đi?” - Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng T Y - T

Nhan Hoa chưa từng thấy Liễu thị thất thố như thế bao giờ. Trước giờ, nàng đều là miệng lưỡi có gai, nói dễ nghe là bên trong lời nói đều là côn gậy, mà rõ ràng bây giờ tức đến nỗi bộc phát ra ngoài, có thể thấy được mấy năm nay nàng nghẹn đến mức nào, thế nên lần này mới phát tác đến vậy.

“Ý đại tẩu là, Nguyên Xuân đã bị ám định cho……” Nhan Hoa đưa hai ngón tay hướng về phía Liễu thị.

Liễu thị gật đầu cười lạnh: “Bằng không con ưng đó dễ gì nhả con thỏ ra, làm sao vừa mới mùng một năm mới đã có đại phú quý nữ nhi liền đi tuyển tú. Phải biết rằng, mấy năm nay, tuyển tú cơ hồ đều là tuyển cung nữ, nữ quan.”

Hoàng đế già rồi, hoàng tử đều đã thành gia, nên chỉ tuyển rất ít tú nữ vào hậu cung, đã vậy đa phần là đưa cho hoàng tử.

Nhan Hoa cũng cực kỳ không tán đồng. Tuy Nhị hoàng tử hiện giờ nhìn rất nổi bật nhưng kiếp trước hắn thua. Cách làm người xử thế của ba vị hoàng tử, chỉ cần là minh quân thì sẽ không chọn hai người đầu thừa kế ngai vàng. Tam hoàng tử có thân phận có năng lực, lòng còn mang thiên hạ bá tánh, Hoàng Đế chỉ cần đầu óc minh mẫn, sẽ không chọn sai người.

Chỉ là nhị phòng không dễ thuyết phục, mà thái độ Giả lão phu nhân cũng ái muội, ngoài miệng không đồng ý nhưng lại không có hành động thực tế gì.

Nhan Hoa tiến đến gần tai Liễu thị: “Tẩu tử, cần dứt khoát thì nên dứt khoát, cứ mập mờ không rõ thế này, hai phòng dây dưa rối rắm, hại người hại mình.”

Liễu thị kinh ngạc nhìn đối phương.

Nhan Hoa nắm lấy tay nàng, trịnh trọng nói: “Lời này muội không nên nói, nhưng không thể không nói, lấy thân phận tỷ muội khuê các, chứ không phải muội phu.”

Liễu thị cảm động không thôi: “Muội muội……” Thở dài một hơi, thật lâu sau mới nói, “Làm sao tẩu không biết…… Chỉ là mẫu thân còn đó, chúng ta phận là con cái, như thế nào dám…… Mẫu thân cũng sẽ không đồng ý.”

Nhan Hoa cũng trầm mặc, nhưng bây giờ tiền đồ của Hô ca nhi, Liễn ca nhi cũng không kém. Có điều, nếu cứ tiếp tục như vậy, rất có thể sẽ liên lụy toàn phủ, huỷ hoại cả đời.

Liễu thị đột nhiên vuốt mặt: “Vì Hô ca nhi, Liễn ca nhi, không được cũng phải được! Cùng lắm thì, để lão gia nhường lại tước vị thôi! Ta làm trâu làm ngựa cho cái phủ này nhiều năm như vậy, cũng đủ rồi! Giờ ta phải vì con ta, vì hài tử trong bụng Lưu thị suy xét.”

Ra khỏi Vinh Quốc phủ, Nhan Hoa thập phần cảm khái.

Trượng phu Liễu thị bất tài, nhà chồng như mặt trời lặn Tây Sơn, dâu thứ lại khôn khéo, bà bà lợi hại, nàng chỉ đánh bừa cho chính mình một con đường, vượt mọi chông gai, đi qua mười mấy năm. Người như Liễu thị không cần người khác giúp nàng hoàn thành cuộc đời, chỉ cần thời điểm nàng khó khăn nhất, cho nàng một tia hi vọng, nàng có thể sống thật tốt.

Lại quay đầu nhìn gia trang mình, đột nhiên phát hiện Lâm Như Hải thật sự là một trượng phu tốt. Bên ngoài che mưa chắn gió cho cô vinh quang; ở bên trong toàn tâm toàn ý, mười năm gian nan nhất cũng chưa từng phụ lòng, chưa từng vì cuộc sống không như ý mà buồn bực giận chó đánh mèo đến trên người cô. Hiện giờ nhi nữ song toàn, trên dưới một lòng, ngoại trừ đám thân thích như Giả phủ ra, cũng không có phiền não gì. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Tháng ba, Nguyên Xuân vào cung tuyển tú, tháng tư, trúng cử làm nữ quan Phượng Tảo Cung.

Sau khi nhận được tin tức, Vương thị sững sờ tại chỗ, nửa ngày vẫn chưa phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn về phía Giả lão phu nhân, lại thấy bà gõ mạnh quải trượng một cái, xoay người bỏ đi. Lại nhìn khắp chung quanh, cảm thấy ngay cả tức phụ mới vừa vào cửa cũng cười nhạo nàng bán lầm nữ nhi.

Vương thị mất tinh thần một thời gian. Trong lòng tức nghẹn, nhưng đối phương là Quý phi, xong việc cũng chỉ phái người nói hậu cung bị tiểu nhân quấy phá, nàng có buồn bực cũng không dám nói nửa câu không phải.

Giả Chính lúc trước không tán đồng lại không có ngăn cản nàng, hiện giờ thấy nàng đều cho sắc mặt không tốt, còn thường hay giáo huấn nàng “Lôi đình mưa móc đều là quân ân, tiểu gia phụ nhân đừng xen vào.” Thế là, Vương thị bệnh nặng một trận.

Ở một bên khác.

Một năm trước, vì Tam hoàng tử làm việc có công, hoàng đế ban cho hắn một lâm viên rất gần hành cung. Lâm viên người ta đều là non nước hữu tình, Tam hoàng tử lại khác biệt một trời một vực. Bên trong lâm viên trồng đủ loại cây trồng, còn nghiên cứu không ít những giống lạ từ hải ngoại.

Ấy vậy mà hắn lại phát hiện một giống lương thực cao sản.

Hoàng đế mặt rồng hứng khởi, nổi lên lòng hiếu kỳ với lâm viên này. Nghe nói trong vườn được mùa, liền mang theo vài cận thần dạo chơi, còn cố ý dặn dò có thể mang theo gia quyến hài tử.

Lâm Như Hải thành thành thật thật, người ta sợ sẽ gây sai lầm trong trường hợp này, nhiều nhất chỉ mang theo phu nhân hoặc hài tử thành niên, hắn lại bảo Nhan Hoa mang cả hai đứa nhỏ.

Vào lâm viên Tam hoàng tử, Nhan Hoa phát hiện Tam hoàng tử vẫn là người rất có phẩm vị, ngoại giới đồn đãi “Vườn rau” gì đó, hoàn toàn không phải.

Trong vườn vẫn có núi có nước, núi giả đình viện đều tô điểm cho nhau. Tuy nhiên, đích xác cũng có vài mảnh đất trống được cải tạo thành đồng ruộng, trồng đủ loại rau dưa củ quả, rất có thú vui thôn dã.

“Mẫu thân, ở đây giống như vườn nhà của chúng ta quá!” Đại Ngọc lôi kéo tay Nhan Hoa, hưng phấn nói.

Mọi người đều dời tầm mắt nhìn qua. Lâm gia mới đến kinh thành không đến một năm, mọi người không quá quen thuộc. Nhưng Thám Hoa lang mà cũng trồng rau sao? Mọi người cảm thấy không thể tưởng tượng.

Tam hoàng phi ở phía trước tò mò hỏi: “Nhà Lâm phu nhân cũng có vườn rau?”

Nhan Hoa mỉm cười trấn an Đại Ngọc đang bị nhiều người nhìn đến thấp thỏm, đứa nhỏ này trời sinh tâm tư tỉ mỉ, dễ dàng cảm giác được cảm xúc của người khác. Cô ngẩng đầu kính cẩn đáp lời Tam hoàng tử phi: “Không phải phủ đệ bây giờ, mà là quê quán Lâm gia. Khi bà bà qua đời, thiếp và lão gia ở dưới chân núi giữ đạo hiếu ba năm, trong sân trồng trọt một ít rau củ. Tuy rằng thành phẩm trồng ra không bằng lão nông có kinh nghiệm, nhưng mà có cảm giác đặc biệt. Mấy năm ở Dương Châu, cách quê nhà cũng gần, nên thường mang hài tử đi bái tế tổ tiên. Lão gia nhà thiếp muốn tiểu cô nương thể nghiệm cuộc sống bình dân, còn bảo con bé nhổ cỏ bắt sâu, lần đầu tiên sợ tới mức khóc thét, cho nên tới giờ vẫn còn ấn tượng.”

Đại Ngọc nghe thấy chuyện xấu hổ của mình bị lôi ra, buồn bực hô một tiếng: “Mẫu thân!” rồi chôn đầu vào váy mẹ trốn.

Mọi người cười ha ha, Lâm Dục cũng không nhịn được cười theo.

Đại Ngọc hơi hơi ngẩng đầu trừng mắt với đệ đệ vô lương tâm, Lâm Dục còn tưởng tỷ tỷ đang đùa với mình, bi bô kêu: “Tỷ tỷ…… Tỷ tỷ……” Cười càng thêm tươi.

Đại Ngọc mặt đỏ bừng, tức giận đến dậm chân.

Tam hoàng tử phi nhìn thấy dáng vẻ Đại Ngọc kiều tiếu, cũng cười, vẫy vẫy tay gọi cô nhóc đến: “Ta còn tưởng rằng chỉ có cái vị trong nhà ta là như thế thôi, không ngờ còn có người tuyệt hơn nữa. Người kia tốt xấu gì cũng là nhi tử, thế mà Lâm đại nhân không buông tha tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu cỡ này. Để ta nhìn xem nào, không phải làm tay tiểu cô nương chai luôn rồi đó chứ!”

Nhan Hoa gật đầu với Đại Ngọc. Đại Ngọc liền ngoan ngoãn tiến lên hành lễ.

Tam hoàng tử phi thấy tiểu cô nương mặt mũi xinh đẹp, càng thêm yêu thích, kéo đến gần, xoa rồi lại xoa: “Ái chà, nếu ta cũng có một nữ nhi xinh đẹp thế này thì tốt biết mấy!”

5 năm trước, sau khi trưởng tử qua đời, nàng sinh đứa con thứ hai cũng là nam hài. Tam hoàng tử vô cùng sủng ái mẫu tử hai người.

Đại Ngọc nhoẻn miệng cười, mặt càng thêm ửng đỏ như đào tiên.

……….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play