Trước đó, chúng ta đều nghĩ, hắn đối xử tốt với ta như vậy, hẳn là vì muốn giành được sự ủng hộ từ Giang gia. Có thể hắn thật sự thích ta, nhưng điều đó không ngăn cản hắn đồng thời mưu cầu sự hậu thuẫn của Giang gia.
Khi đối cờ cùng phụ thân ta, ông nhân cơ hội bày tỏ thái độ sẵn sàng đầu quân. Ai cũng nghĩ rằng hắn sẽ vui vẻ tiếp nhận.
Dẫu sao, một sự giúp đỡ lớn như vậy, đổi lại ai cũng không thể từ chối.
Nhưng Tạ Tô Duẫn chỉ nhàn nhạt cự tuyệt, tay cầm quân cờ đen, ngón tay trắng trẻo như bạch ngọc, rơi xuống bàn cờ lại không phải là một quân đen, mà là một miếng ngọc bội.
Một mảnh ngọc đỏ, xanh biếc tựa lá xuân, được chạm khắc thành hình một cây cổ cầm, nhỏ chỉ bằng lòng bàn tay, buộc thêm một sợi dây tơ uyển chuyển, sắc đỏ như quả hồng chín, ấm áp và rực rỡ, nổi bật trên bàn cờ đen trắng giao nhau.
Nhìn nó, ta không khỏi liên tưởng đến cây đàn ta từng tặng hắn, nhưng giờ đã bị thu nhỏ lại, trông thật đáng yêu lạ kỳ.
Tạ Tô Duẫn đặt mảnh ngọc xuống, khoát tay một cách nhẹ nhàng, giọng nói cũng nhàn nhạt, như chẳng hề bận tâm:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play