Ta chẳng để tâm những trò vặt này, vẫn chậm rãi ăn hết cơm canh đơn sơ. Dù từ nhỏ được nuông chiều, ăn toàn sơn hào hải vị, ta không hề chê bai cơm trắng rau xanh.
Lệ Yên Nhiên vốn từng là kỹ nữ, nhưng cũng được nuôi dưỡng tốt, không hiểu hết sự khắc nghiệt của nhân sinh. Nàng nghĩ những thứ này đã đủ để hành hạ ta, nhưng nàng không biết, ta từng theo các ca ca ra chiến trường, chịu không ít khổ ải, chứng kiến cảnh đói khát c.h.ế.t chóc. Mấy chuyện nhỏ nhặt này chẳng là gì.
Chỉnh lại từng khóm hoa trong sân, ta thấy trời sắp đổ mưa nên không cần tưới thêm nước. Rảnh rỗi, ta khoác áo choàng, ra khỏi cung, đi thẳng đến đại lao.
Lãnh cung là ta tự nguyện vào, vậy muốn tạm thời ra ngoài đi dạo cũng chẳng ai dám cản.
Cai ngục nghiêm cẩn dẫn đường, biết ý rời đi ngay khi ta đặt đèn lồng xuống trước cửa lao thất.
Tô Duẫn bị giam ở khu trong cùng. Khu vực này không có phạm nhân nào khác. Hắn đang ngồi dựa tường ngẩn ngơ, trông thấy ta liền lao đến song sắt, vui mừng cất tiếng:
"Nương nương đến thăm ta rồi sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT