Kells rất quan tâm đến mong muốn của Nhan Khả.
Hắn đã đặt mua rất nhiều sách liên quan từ hiệu sách lớn nhất của đế quốc, từ cơ giáp đến nấu ăn, thậm chí còn có cả vài cuốn truyện cổ tích.
Kells còn mua cho Nhan Khả một chiếc máy truyền tin và hướng dẫn cậu cách sử dụng mạng Tinh Võng.
Dựa trên hệ thống hiện tại của Tinh Võng, dù là con người hay người cá, khi lên mạng đều có hình dáng hoàn toàn giống con người.
Tinh Võng được chia thành hai loại: Tinh Võng mã hóa và Tinh Võng công cộng.
Trên Tinh Võng mã hóa, dù có kết bạn với người khác, hệ thống cũng không tiết lộ thông tin cá nhân của người dùng. Nơi này thường được sử dụng để huấn luyện cơ giáp và thử nghiệm tinh thần.
Còn trên Tinh Võng công cộng, người dùng phải đăng ký bằng danh tính thật để tham gia các hoạt động như phát ngôn, huấn luyện và giao dịch.
Sau khi đăng nhập vào Tinh Võng, không ai có thể biết Nhan Khả là nhân ngư, và cậu có thể tận dụng nó để học tập thỏa thích.
Kells đã giúp Nhan Khả tạo tài khoản trên Tinh Võng, sau đó tận tình hướng dẫn cậu cách tham gia các cộng đồng và kết nối với mọi người.
“Đây là Tinh Võng mã hóa, khi chơi trò chơi hoặc thực hiện các bài kiểm tra, em phải sử dụng nền tảng này… Sẽ có một số người hay theo dõi bảng xếp hạng trò chơi. À, các bài kiểm tra đều dựa trên dữ liệu thực tế của em. Nếu rèn luyện trên Tinh Võng, thể chất của em trong đời thực cũng sẽ được cải thiện. Nhưng việc mô phỏng dữ liệu này chỉ có thể thực hiện trong khoang huấn luyện chuyên dụng, còn nếu chỉ dùng máy truyền tin thì không thể.” Kells nghiêm túc giải thích.
Thấy Nhan Khả tò mò về Tinh Võng, hắn mở máy truyền tin của mình ra. “Tài khoản của ta có quyền truy cập cao nhất, em có thể dùng nó để vào thư viện trên Tinh Võng. Một số sách báo không thể mua, chỉ có thể đọc trong thư viện.”
Nhan Khả khẽ gật đầu, sau đó rướn người hôn nhẹ lên má Kells, gương mặt cậu đỏ bừng vì xấu hổ. “Cảm ơn anh, Kells.”
Sau đó, cả buổi chiều, cậu chỉ ôm cuốn sách về cơ giáp chăm chú đọc, hoàn toàn quên mất sự có mặt của Kells.
Điều này khiến Kells có chút không vui.
“Ngoan nào, em không cần cố gắng đến vậy… Ta có thể nuôi em mà.”
Tối hôm đó, Kells ôm Nhan Khả trên giường, âu yếm vuốt ve cậu.
Khi người cá chưa trưởng thành, con người chỉ có thể chăm sóc họ, không được làm gì hơn — được xem như là "bồi dưỡng tình cảm."
Hiện tại, Kells cũng không có ham muốn gì quá lớn.
Với hắn, hơn một trăm năm cô đơn đã rèn luyện sự kiên nhẫn. Dù hắn thừa nhận mình có rung động với Nhan Khả, nhưng cảm giác ấy vẫn còn cách xa tình yêu, và chưa đủ để khơi dậy ham muốn trong hắn.
Một nhân ngư chưa trưởng thành và một con người đã quen với cuộc sống đơn độc, thật ra lại sống chung rất hòa hợp.
Nhưng Kells luôn có một nỗi sợ hãi sâu sắc khi nhân ngư đến gần.
Hắn từng bị Kiều Lê bỏ rơi, và bây giờ hắn chỉ mong nhân ngư nhỏ bé của mình có thể ở bên cạnh suốt đời, xoa dịu sự cô đơn kéo dài suốt bao năm qua.
Vì vậy, khi Nhan Khả ngỏ ý muốn học tập, phản ứng của Kells rất mãnh liệt.
Hắn sẵn sàng giúp cậu học tập, nhưng đến tối lại quấn lấy cậu, dịu dàng vuốt ve khắp người như để đòi lại chút bù đắp cho bản thân.
Dần dần, hắn dường như đã nghiện cảm giác này.
Làn da của Nhan Khả mềm mại như lụa, lại đàn hồi, chỉ cần ấn nhẹ là sẽ lõm xuống một khoảng nhỏ. Kells chậm rãi vuốt ve cậu từ đầu đến chân, thậm chí còn ôm cậu vào lòng và hôn lên má vài lần.
Trong bóng tối, đôi mắt Nhan Khả khẽ động đậy. Hôm nay, Kells thật khác lạ.
Cậu chợt nhớ ra, ngày mai chính là ngày của nhân ngư mang tên Kiều Lê ấy.