Hill dù sao cũng là người bản xứ. Từ nhỏ anh đã được dạy rằng: Một khi đã chọn cho mình một người cá, tuyệt đối không được mơ tưởng đến người cá của người khác. Bởi theo luật pháp đế quốc, vi phạm điều này sẽ bị xử tử.
Vì vậy, Hill nhanh chóng thu lại ánh mắt của mình, nhờ vào phép lịch sự và bản năng đã ăn sâu trong máu.
Tuy nhiên, Kiều Lê thì khác. Từ thời xa xưa, con người đã luôn hướng về cái đẹp. Dù cậu không thích cuộc sống bị nuôi dưỡng, nhưng mỗi khi nhìn vào gương, cậu cũng phải thừa nhận rằng nhân ngư của thời đại này thực sự là giống loài được trời cao ưu ái, sở hữu vẻ đẹp tuyệt mỹ.
Và Nhan Khả trước mặt cậu chính là đỉnh cao trong số đó.
Nhan Khả đẹp như một sinh vật bí ẩn đến từ biển sâu, vừa nguy hiểm lại vừa mê hoặc.
Trong mắt Kiều Lê chỉ còn lại hình ảnh Nhan Khả ngước nhìn mình với đôi mày hơi nhíu lại, ngoài ra, cậu không thể nghĩ đến bất cứ điều gì khác.
"Nhân ngư của tôi, Nhan Khả." Kells bước lên một bước, chắn giữa Kiều Lê và Nhan Khả. Kiều Lê lập tức bị kéo ra khỏi trạng thái mê mẩn.
Cậu không hài lòng, liếc nhìn Kells một cái. Vị thượng tướng này dù rất điển trai, nhưng so với Nhan Khả thì hoàn toàn kém xa, lại còn làm gián đoạn khoảnh khắc chiêm ngưỡng vẻ đẹp hiếm có.
Bực bội, cậu chỉ gật đầu với Kells rồi quay sang Hill.
Hill không nhận ra tâm tư vi diệu của nhân ngư nhà mình. Anh chỉ chào Kells như mọi khi, rồi đặt Kiều Lê ngồi xuống ghế sofa.
"Chào cậu, tôi là Hill..."
"Tôi là Kiều Lê, chào cậu." Kiều Lê nhướng mày, đưa tay muốn bắt tay với Nhan Khả.
Nhan Khả dịu dàng mỉm cười, đưa tay ra bắt nhưng chỉ chạm nhẹ, thế nhưng Kiều Lê đã nắm lấy tay cậu.
“Mỹ nhân, cậu còn chưa giới thiệu tên của mình đâu.”
Nếu thế giới này chỉ toàn đàn ông, vậy thì ở bên một người đẹp như thế này chắc chắn sẽ tốt hơn so với mấy gã cao to như Hill hay Kells, đúng không? Biết đâu mình còn có thể là người chủ động nữa.
Nhan Khả chỉ cười gượng, cậu quay đầu nằm sang một bên ghế sofa, im lặng không nói gì.
Kells đã sống cùng Nhan Khả mấy ngày nay, hắn biết rõ đây là dấu hiệu cậu đang không vui. Hắn tiến lại gần, ôm lấy Nhan Khả và nhẹ nhàng xoa đôi tai của cậu.
Đôi tai cá, ẩn dưới mái tóc xanh dài, là điểm nhạy cảm của Nhan Khả. Chỉ cần Kells chạm nhẹ, ánh mắt cậu đã trở nên dịu dàng hơn.
Nhan Khả có tính cách rất mềm mỏng, mềm đến mức khiến Kells không đành lòng nhìn cậu buồn bã. Hắn cúi xuống hôn lên đỉnh đầu cậu, chờ đến khi tâm trạng Nhan Khả tốt hơn mới lên tiếng.
"Em có thể chơi với Kiều Lê." Kells nói khẽ, vẻ dịu dàng ấy khiến Hill đứng bên cạnh cũng phải căng thẳng.
Một người nghiêm túc như thượng tướng vậy mà sau khi có được nhân ngư lại trở nên mềm yếu như thế này. Cả đế quốc có lẽ chỉ duy nhất nhân ngư này mới có sức quyến rũ như vậy!
Hill nhìn nhân ngư của mình, định tiến lên để hôn tạm biệt, nhưng lại bị Kiều Lê đẩy ra.
"Đừng chạm vào tôi." Kiều Lê không muốn để mỹ nhân hiểu lầm mối quan hệ giữa cậu và Hill có điều gì mờ ám.
Hill chỉ còn biết tiếc nuối rời khỏi nhà Kells từng bước một.
Sau khi Hill rời đi, Kells cũng rời khỏi phòng khách và đi vào thư phòng, để lại không gian riêng cho hai nhân ngư.
Cuối cùng, Kiều Lê cũng thoát khỏi áp lực mà Kells tạo ra.
"Người đó tên là Hill?" Nhan Khả chớp mắt, có vẻ rất mơ hồ. Khi quay sang nhìn Kiều Lê, cậu vẫn có thể thấy trong đôi mắt kia chút bối rối. "Hill rất tốt với cậu, cậu nên đối xử với anh ấy tốt hơn một chút."
"Tại sao? Dựa vào đâu?" Kiều Lê tỏ vẻ bất mãn. "Anh ta là đàn ông, anh ta tốt với tôi chỉ vì muốn ngủ với tôi thôi. Tôi dựa vào cái gì mà phải đáp lại?"
Rõ ràng cả hai đều là đàn ông, tại sao cậu lại phải chấp nhận phục tùng?
"Vậy tại sao cậu lại theo Hill?" Nhan Khả nhíu mày. Trong ký ức của cậu, cả nhân ngư và con người đều phải cẩn thận khi chọn bạn đời, nếu không cả hai bên đều sẽ chịu tổn thương.
Ví dụ như Hill và Kiều Lê, tại trung tâm đào tạo, họ đã chọn nhau và chấp nhận nhau, điều đó có nghĩa là Hill sẽ không bao giờ có thể nhận nuôi một nhân ngư khác.
Nếu Kiều Lê chỉ đang lợi dụng anh ta, điều đó là không công bằng.