Nhị tiểu thư nhà Thị Lang quỳ bên ngoài lều đã hơn nửa ngày, đôi mắt sưng húp như quả hạch đào, nước mắt như mưa.
Nhìn thấy Đa Phúc ôm mèo trắng đi tới, nhị tiểu thư khóc chạy lên, nói năng lộn xộn.
“Công công, bệ hạ nói thế nào? Ngàn sai vạn sai đều là ta sai, là ta quên đóng lồng sắt lại. Bệ hạ xử phạt ta thế nào cũng được, chỉ cầu bệ hạ...”
Đa Phúc lộ mặt mày ngượng ngùng: “Dám hỏi tiểu thư một câu, con mèo này... có bắt chuột không?”
Nhị tiểu thư ngạc nhiên mở to mắt: “... Hả?”
Đa Phúc nghiêm túc nói: “Nếu không biết, thì hãy dạy nó sớm đi, có lẽ còn giữ được mạng.”
Thẩm Kinh Châu đã nói con mèo có thể bắt chuột, vậy thì nó chắc chắn phải có khả năng này.
Nhị tiểu thư trợn mắt há hốc mồm: “Nhưng, nhưng...”
Đa Phúc thấp giọng nhắc nhở: “Quý nhân muốn xem nó bắt chuột, nhị tiểu thư lanh lợi như vậy, chắc chắn không thể không hiểu đạo lý này.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT