Ngu Ấu Ninh từ từ cúi thấp đầu, cân nhắc một hồi, giương mắt nhỏ giọng nói: “Ta có thể để Đa Phúc công công đưa đi được không?”
Khóe môi Thẩm Kinh Châu khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Đa Phúc lập tức quỳ xuống: “Điện hạ nói như vậy thật sự làm nô tài được hưởng phúc mà giảm thọ, nhưng hôm nay nô tài đang trực, e rằng không thể đảm nhận việc này.”
Ông ta điên cuồng nháy mát với Ngu Ấu Ninh.
Ngu Ấu Ninh ủ rũ, vai sụp xuống, môi đỏ mím chặt, như thể răng trắng như ngọc đang cắn vào môi mình.
Ngu Ấu Ninh do dự: “Vậy… bệ hạ có thể đi cùng ta không?”
Nàng bỗng ngẩng phắt đầu, cố gắng tìm lý do, “Bệ hạ cũng nên đi quân doanh thị sát, nếu dưới quyền có người dối trên lừa dưới thì làm sao?”
Ngu Ấu Ninh ở địa phủ đã thấy nhiều người như vậy, thấy gió chiều nào thì theo chiều ấy, nịnh nọt.
Ngay cả ở địa phủ, cũng không hiếm thấy những quỷ sai mua bán chức quan.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play