Đêm tối sâu thẳm như mực, giữa không trung vang lên ba tiếng trống, Đa Phúc cầm đèn lồng dương giác, nhẹ nhàng giẫm dưới ánh trăng bước vào Dưỡng Tâm Điện.
Trong điện sáng bừng, ở góc có hai chiếc đèn sứ. Ánh nến vàng vọt bao trùm, khuôn mặt Thẩm Kinh Châu trở nên tối mờ không rõ.
Đa Phúc lại một lần nữa thả nhẹ bước chân, nhận lấy trà an thần từ tay của thái giám, rón ra rón rén bước lên thảm da cừu.
Trà an thần được đặt trên bàn gỗ sơn đen không chút tiếng động, hơi nóng bốc lên nghi ngút, làm mờ tầm nhìn.
Đa Phúc cúi người, vừa nghĩ cách lặng lẽ rời đi.
Vô tình giương mắt, cả người lập tức cứng đờ tại chỗ.
Thẩm Kinh Châu không biết từ lúc nào đã mở mắt, đôi con ngươi âm trầm lạnh lẽo, sự uy hiếp và áp bách hiện rõ.
Đa Phúc quỳ hai gối xuống đất, run rẩy: “Bệ, bệ hạ.”
Mặc dù ông ta theo bên cạnh Thẩm Kinh Châu không lâu, nhưng cũng biết rõ sự kiêng kỵ của Thẩm Kinh Châu. Thẩm Kinh Châu ngày thường âm tình bất định, đặc biệt vào đêm rằm, càng thêm hỉ nộ vô thường
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT