Ước chừng nửa canh giờ sau, Đa Phúc như đã hẹn sẵn, đón Ngu Ấu Ninh và Thẩm Kinh Châu xuống thuyền hoa.
Đa Phúc mặt mày tươi cười, đôi mắt đầy nếp nhăn.
Ông ta đứng bên cạnh xe ngựa, cười nói: “Ngón đàn tỳ bà của Tương nương tử quả thực rất tuyệt, dù tiểu nhân không hiểu tiếng đàn, nhưng cũng biết vô cùng phi phàm.”
Ngu Ấu Ninh không mấy chú tâm gật đầu.
Tội lỗi, tội lỗi.
Khi đó nàng chỉ một lòng nghĩ đến Thẩm Kinh Châu, đâu còn tâm trí để thưởng thức tiếng đàn của Tương nương tử.
Nghĩ đến đây, Ngu Ấu Ninh quay đầu, tức giận nhìn Thẩm Kinh Châu một cái.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT