Mưa thu nhẹ nhàng, màn mưa lạnh lẽo.
Đa Phúc một tấc không rời theo sau Thẩm Kinh Châu, thay Ngu Ấu Ninh đổ mồ hôi lạnh một phen.
Sáng nay ở thiên điện, lời của Ngu Ấu Ninh thật sự là đại nghịch bất đạo, may mà khi đó thái giám kịp thời thông truyền, Thẩm Kinh Châu vội vào triều xử lý chính sự, không tính toán với Ngu Ấu Ninh.
Đa Phúc mặt mày tươi cười, khen ngợi: “Bệ hạ là cữu ngũ chí tôn, Ngu cô nương có to gan đến đâu cũng không dám mạo phạm bệ hạ, chắc hẳn là…”
Thẩm Kinh Châu dừng bước, quay đầu nhìn: “Sao, lại nhận của nàng ta hối lộ rồi?”
Đa Phúc lập tức tự tát vào mặt mình: “Lão nô nào dám có gan như vậy.”
Cung nhân ngự tiền đi nhận hối lộ chính là tội lớn. Hơn nữa Ngu Ấu Ninh tự bản thân còn khó bảo toàn, nào có tiền bạc để hối lộ mình.
Dứt lời, Đa Phúc chợt nhớ ra Ngu Ấu Ninh hối lộ ông ta không phải vàng bạc châu báu, mà là một hạt dẻ.
Hạt dẻ kia vẫn là do nàng đã tiện tay lấy từ đồ cúng của Vũ Ai Đế.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play