Dù rằng vết thương trong lòng không thể dễ dàng chữa khỏi, nhưng nếu mỗi ngày đều có thể nhìn thấy một căn phòng ngập tràn hoa tươi, tâm trạng con người hẳn cũng sẽ tốt hơn một chút mà, có đúng không? Dù rằng có thể chẳng giúp được gì cho nỗi đau của nàng, nhưng không phải cũng nên có người làm điều gì đó hay sao?
Suốt hơn một tháng, ta liên tục thay hoa mới, cuối cùng cũng xua tan được bóng tối trong lòng Thái tử phi, khiến nàng lại một lần nữa nở nụ cười. Nàng không muốn phụ tấm lòng của ta, ít nhất bây giờ nàng cũng bằng lòng cùng ta ra ngoài dạo bước trong hoa viên.
Ta giúp nàng thay bộ y phục rực rỡ, cô cô Hợp Tĩnh đích thân chải tóc trang điểm cho nàng. Chúng ta chậm rãi đi vào Ngự hoa viên, trời xanh nắng ấm, mây trắng gió nhẹ, trăm hoa đua nở, cảnh sắc đẹp đến nao lòng. Ta hái một nhành hoa đào cài lên mái tóc nàng, gương mặt nàng ửng hồng, tựa như hòa làm một với sắc hoa.
Thái tử phi nắm lấy tay ta đang khoác tay nàng, khẽ thở dài như thể vừa trút bỏ được gánh nặng ngàn cân, rồi mỉm cười dịu dàng nói:
"Tiểu Phong, cảm ơn ngươi vì tất cả."
Ta nhẹ nhàng tựa đầu vào vai nàng, mỉm cười nói:
"Nương nương, người xem, xuân đến rồi, mọi thứ rồi sẽ tốt đẹp thôi."
Tựa như Đông Cung bỗng chốc tỉnh dậy từ một cơn ác mộng, mọi người dần lấy lại thần sắc, khí tức ảm đạm bao phủ bấy lâu cũng dần tan biến. Đông Cung lại tràn đầy sinh khí, tất cả là nhờ vào Thái tử phi.
Thái tử cuối cùng cũng gác lại ưu phiền mà trở về Đông cung. Chúng ta lại bắt đầu quây quần bên bàn ăn, trò chuyện cười đùa, mọi thứ dường như đã thay đổi, nhưng cũng lại như chưa từng đổi thay.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play