Bệ hạ gác lại đề nghị liên hôn với A Sử Na, mời hắn cùng thuộc hạ đến tham dự hội xuân của triều ra, chuyện hôn nhân có thể đợi sau hội xuân rồi bàn tiếp.
Chẳng bao lâu, ngày hội xuân đã đến. Ta đứng trước cửa lớn, lặng lẽ tiễn phụ thân và các ca ca khoác áo giáp lên ngựa, rong ruổi về phía bãi săn. Phụ thân vỗ vỗ lên bờ vai ta, giọng nói trầm ổn: “Phong Nhi đã trưởng thành, về sau con phải tự mình bước tiếp.”
Nhìn bóng lưng phụ thân và các ca ca dần khuất xa, ta hiểu rõ rằng, lần biệt ly này, chẳng biết đến năm tháng nào mới có thể trùng phùng.
Năm Vĩnh Ninh thứ hai, hội xuân.
Hữu Kiêu vệ tướng quân Tạ Trung trong lúc truy đuổi con mồi ở bãi săn chẳng may ngã ngựa, bệnh cũ phát tác, ba ngày sau thì qua đời.
Trong tang lễ của phụ thân, ta nghe các đồng liêu năm xưa của người than thở: “Tạ tướng quân đã mất, từ nay Bắc cương biết trông cậy vào ai?”
A Sử Na A Ba cũng đến phúng điếu. Hắn là người tận mắt chứng kiến cảnh phụ thân ngã ngựa, đối với thương thế của người cũng rõ ràng hơn ai hết, bởi vậy không hề sinh nghi. Khi tế bái xong, hắn đến trước mặt ta, chỉ nói một câu: “Nén bi thương, bảo trọng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play