Rồi ngày ấy cuối cùng cũng đến, nương nương không thể nuốt nổi thuốc nữa. Ta cúi người bên giường nương nương, nước mắt rơi như mưa, "Nương nương… Nương nương…"
Nương nương yếu ớt đưa tay lên lau nước mắt cho ta, "Tiểu Phong, đừng khóc nữa, khóc sẽ không đẹp…"
"Nương nương… Nương nương đừng bỏ Tiểu Phong lại một mình…" Ta nức nở, nghẹn ngào không thể nói thành lời, đau đớn đến mức không thể thốt ra được.
Nương nương thở dài một hơi, như thể mỗi lần hít thở đều là một nỗi đau khôn cùng.
Nương nương nhìn về phía xa xăm, như thể đang hồi tưởng lại những chuyện cũ, "Cuộc đời của ta đã rất tốt, đã rất dài… Ta đã ra trận, đã làm hoàng hậu. Với Điện hạ, ta đã có một đời tình sâu nghĩa nặng, còn có Tiểu Ngộ và Vọng Nhi. Chỉ tiếc… chỉ tiếc là… không có con gái… Nhưng… nhưng Tiểu Phong, ta có con… ta không hối tiếc. Cuộc đời thật viên mãn, ta rất thỏa mãn rồi…"
"Không… Nương nương…" Ta nghẹn ngào, không biết nói gì, hàng vạn lời như nghẹn lại trong cổ họng, chỉ có thể im lặng. Dường như chỉ cần không nói lời chia ly, nương nương sẽ vẫn mãi ở bên cạnh chúng ta.
"Tiểu Phong Nhi… chỉ khổ con thôi, lẽ ra con phải có một cuộc sống tự do tự tại dưới trời cao biển rộng… Ta và Điện hạ…" Nương nương thở hổn hển, "Lẽ ra… lẽ ra chúng ta định sẽ đưa con ra khỏi cung. Nhưng… trời xui đất khiến… chúng ta mãi vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp…"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play