Ngụy Nhạn:

-!

Tương Điềm lặng im trong nháy mắt:

- Chúng ta đi nhanh đi!

Lúc này Lưu Đan Đan cũng không nói gì, ôm tay bị phỏng cúi đầu.

Tuy rằng bởi vì chuyện đốt giấy tiền vàng mã nên hơi chậm trễ thời gian, nhưng bởi vì chuyện sau đó nên ba cô gái cũng theo bản năng đi nhanh hơn một chút, cho nên chờ tới khi Ngụy Nhạn về tới nhà thời gian cũng như ngày thường không chênh lệch bao nhiêu.

Lúc này còn chưa tới lúc Ngụy Hoành Lượng thu quán, nhưng Ngụy Nhạn nhìn theo phương hướng nhà bọn họ, dĩ vãng trong nhà luôn tối đen lúc này lộ ra chút ánh sáng vàng nhạt, đó là bởi vì hiện tại Ngụy Diễn ở nhà mà không phải lang thang bên ngoài không lý tưởng như trước kia.

Khóe môi nàng nhếch lên độ cong mà ngay chính nàng cũng không chú ý, đang chuẩn bị lấy chìa khóa mở cửa, cửa phòng chợt mở ra, ánh mắt Ngụy Diễn đen sịt nhìn nàng.

Trong nháy mắt Ngụy Nhạn đột nhiên cảm thấy lạnh cả người, nghĩ tới Ngụy Diễn trước kia đã trở lại.

Nhưng ngay sau đó bầu không khí như vậy liền biến mất:

- Đã về rồi? Hôm nay em về muộn hơn ngày thường một chút, trên đường gặp sự tình gì sao?

Ngụy Nhạn nhìn lại, thần sắc anh trai ôn hòa, trong ánh mắt đen nhuận không còn vẻ lạnh lùng hay thô bạo.

Vừa rồi nàng đại khái nhìn lầm rồi đi.

Nghĩ như vậy, ngữ khí của nàng cũng hòa hoãn lại, giải thích:

- Không có, em cùng Tương Điềm cùng có Lưu Đan Đan đồng thời trở về, trên đường không có gì đặc biệt.. nga, nửa đường chỗ ngã tư đường lớn cùng đường nhỏ giao nhau có người đang đốt giấy tiền vàng mã.

Ánh mắt Ngụy Diễn thâm sâu:

- Nga, chẳng thể trách.

Trong nháy mắt Ngụy Nhạn cảm thấy ánh mắt Ngụy Diễn nhìn vật gì phía sau nàng.. nàng không khỏi xoay người lại, trong mắt vẫn là hoàn cảnh tối đen quen thuộc như ngày thường:

- Làm sao vậy?

Khóe môi Ngụy Diễn hơi nhếch lên:

- Không có gì, vừa rồi hình như chứng kiến có con mèo hoang chạy qua.. bên ngoài trời lạnh, em vào nhà trước đi.

Ngụy Nhạn không nghi ngờ gì, vừa xoa xoa tay vừa đi vào, khi thân thể nàng hoàn toàn bước qua cửa, Ngụy Diễn đưa tay phủi một cái trên vai của nàng.

Ngụy Nhạn ngẩng đầu nghi hoặc:

- Có chuyện gì vậy?

Ngụy Diễn nhíu mày, không nghĩ tới nàng lại cảm thấy được, vẻ mặt thản nhiên:

- Vừa rồi nhìn thấy vai em dính chút bụi.

Nghe vậy Ngụy Nhạn hơi nhíu mày:

- Vậy anh giúp em nhìn xem quần áo của em có bị đốt chỗ nào hay không? Khi đó thổi gió, có chút tiền giấy còn chưa cháy hết bị thổi lên, Lưu Đan Đan có chút nhiều chuyện, không biết né tránh còn đưa tay đi phủi, kết quả đánh ra đốm lửa..

Ngụy Nhạn cằn nhằn nói, khó được nàng không có tiền mua quần áo mới, một bộ quần áo nàng mặc tới mặc lui khe may vá bổ nhiều lần, nếu quả thật bị đốt cháy nàng khẳng định sẽ cảm thấy có chịu.

- Chỉ là tiền giấy cũng không có vấn đề gì, sau này em nên đi vòng qua thì tốt hơn, dù sao.. đó là minh hỏa nha, đúng không?

Nguyên bản Ngụy Diễn nghĩ đây chỉ là thế giới tiểu thuyết, nhưng từ sau khi quỷ hồn Ngụy Diễn xuất hiện lại mở ra cánh cửa mới cho hắn – tuy nói nơi này chỉ là nhân vật trong tiểu thuyết, nhưng toàn bộ đều là một thế giới hoàn thiện độc lập, tự nhiên yêu ma quỷ quái cũng tồn tại, chẳng qua từ sau khi hắn tỉnh lại chỉ lo ôn tập sách vở, thật chưa có tiếp xúc qua phi nhân loại ngoại trừ quỷ hồn Ngụy Diễn.

Ngụy Nhạn khó được nghe lời quan tâm của Ngụy Diễn, điều này làm cho nàng có chút không thích ứng, nhưng lại cảm thấy có chút ấm áp:

- Đã biết đã biết, em cũng không phải con nít!

Nàng nói xong đi hướng phòng bếp, dự định đi làm chút cơm chiều đợi ba ba về ăn cơm.

Nhưng nàng hít hít mũi.. vì sao lại thơm như vậy nha?

Ở địa phương nàng nhìn không thấy, một thân ảnh hơi mờ đi xuyên qua cửa phòng nhà nàng:

- Không có hỏi đi ra, đại khái chỉ là một đạo âm khí, ngay cả ý thức cũng không có.

Nói chuyện rõ ràng là quỷ hồn Ngụy Diễn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play