- Cái gì mỏi mắt mong chờ?
Mang theo gió đêm thổi vào nhà lạnh buốt, Ngụy Hoành Lượng nghe được con trai cùng con gái vẻ mặt nghiêm túc đứng đối diện, nghĩ hai người lại đang tranh cãi, hắn vội vàng mở miệng hỏi, nhưng hai người cũng không có ý định cãi nhau, vẻ mặt con gái vui mừng kêu lên:
- Cha! Sao sớm như vậy thì đã về rồi?
Ngụy Hoành Lượng:
- Bán xong thì thu quán.
Sau đó hắn nhìn qua con trai:
- Ngụy Diễn, hôm nay con đã làm gì? Lúc cha trở về gặp được chủ cho thuê nhà, nàng còn tặng cho cha hai bao sữa Vượng Vượng?
Sữa Vượng Vượng đóng gói màu đỏ nhìn thật khéo léo, nằm trong lòng bàn tay thô ráp ngăm đen của nam nhân nhìn giống như là tiểu đồ chơi.
Sữa Vượng Vượng mắc gấp đôi sữa bình thường, hiện tại thật nhiều gia đình trong thị trấn cũng không làm được mỗi ngày uống sữa tươi, có thể nghĩ ra được người tặng « hào phóng » bao nhiêu, hơn nữa chủ nhà còn đặc biệt nói là tặng cho Ngụy Diễn, điều này càng làm Ngụy Hoành Lượng càng thêm hiếu kỳ con mình đã làm chuyện tốt gì.
- Di, sữa Vượng Vượng, quá ngọt.
Ngụy Diễn cầm qua một hộp đâm ống hút liền qua tay đưa cho Ngụy Nhạn:
- Cha, cha uống đi, quá ngọt con không uống, nữ sinh mới thích uống thứ này đâu!
Ngụy Nhạn còn muốn nói uống sữa thôi còn phân nam nữ làm gì, không thấy được người quảng cáo cho sữa Vượng Vượng đều là nam sinh diễn cảm thật phù khoa sao? Nhưng cảm giác trơn mượt thơm nồng trong miệng làm cho nàng nói không nên lời.
Ngụy Hoành Lượng cũng không nghĩ nhiều:
- Cha cũng không uống vật này, vậy cứ lưu cho Nhạn Nhạn uống đi.
Trong lòng Ngụy Nhạn vui vẻ, không ngờ mình lại được uống cả hai phần, nhưng nàng càng để ý chuyện khác:
- Bán xong rồi sao? Hôm nay sao sinh ý lại tốt như vậy?
Ngụy Nhạn nhớ được mỗi lần cha về nhà đều còn dư một phần bán không hết, lại không thể lưu trữ qua đêm, cho nên đoạn thời gian rất dài nhà bọn họ chủ yếu đều lấy tài liệu còn dư làm cơm chiều ăn cơm.
Về sau Ngụy Hoành Lượng rõ ràng giảm bớt số lượng, nhưng là vì bán xong cũng đã sắp 7h – tiểu thị trấn từ 8h các quán cơm đều đóng cửa, quán món ăn bình dân nhiều khi chủ yếu 6h cũng không còn người ghé thăm.
Mà bây giờ còn chưa tới 6h30!
Ngụy Hoành Lượng lập tức lộ ra vẻ tươi cười hưng phấn trên khuôn mặt dãi dầu sương gió:
- Phải đó, sớm bán sạch rồi! Cha vốn còn lo lắng hôm nay chuẩn bị nhiều hơn thường ngày sẽ bán không hết, phỏng chừng cần mang về nhà ăn, ai ngờ chẳng những bán hết còn bán hết sớm như vậy!
Làm cha của hai đứa con, hơn nữa con trai còn sắp thi trường cao đẳng, con gái sang năm cần vào trung học phổ thông, áp lực trên vai Ngụy Hoành Lượng thật lớn.
Bởi vì vợ khó sinh mà chết, hơn nữa nhà dưới nông thôn cũng không có ai có thể phá thác chăm sóc cho con gái, cho nên Ngụy Hoành Lượng bỏ qua cơ hội ra ngoài làm công kiếm tiền, mang theo một đôi trai gái dựa vào việc làm món ăn vặt mở quán mưu sinh.
Bán món ăn bình dân cũng không cần kỹ thuật gì cao thâm, tay nghề nấu bếp của hắn lại thật bình thường, có thể kéo dài lâu như vậy chủ yếu là vì số lượng nhiều hơn những quán khác một chút, làm cho một số khách hàng cảm thấy lợi ích thực tế nên luôn ủng hộ, dựa vào « ưu thế » này hắn cũng có thể mang theo hai đứa con chống đỡ được nhiều năm trong tiểu huyện thành.
Chẳng qua bởi vì số lượng nhiều, lợi nhuận cũng phải ít hơn một chút, một hai phần không quan trọng, nhưng mấy chục trên trăm phần kéo dài lâu ngày cũng là phí tổn không thấp.
Huống chi Ngụy Hoành Lượng lo lắng tham thì thâm, cho nên hắn chỉ bán khoai tây nướng cùng miến chua cay, tới mùa đông khoai tây dễ dàng lạnh, chủ yếu chỉ bán được miến chua cay.
Tuy rằng ăn vào ấm áp, nhưng ăn món nước cũng không phương tiện như ăn khoai tây, vả lại miến chua cay cần dùng bát giấy đựng bằng không không đồ vật chứa, không giống như khoai tây có thể trực tiếp bọc túi nhựa, cho nên đây cũng là một phần chi tiêu.
Lúc ban đầu còn có chút tiền để dành, nhưng từ khi quán bình dân xuất hiện ngày càng nhiều, vả lại con gái ngày càng lớn, dù vì sinh kế cho ba cha con hắn không dám nghỉ bán ngày nào, nhưng nhiều năm trôi qua điều kiện trong nhà cũng không được cải thiện bao nhiêu, thậm chí bởi vì con trai ngày càng sa đọa, cho nên kinh tế trong nhà cũng càng thêm lực bất tòng tâm.