Hắn có thể tìm được chỗ trốn và sống sót đến giờ này cũng đã là nhờ số mệnh.
Cao Vĩ liếc nhìn Trần Kiến Nghiệp, “Cảnh sát không ở đây lâu đâu, cố chịu thêm vài ngày, đợi khi họ rút bớt người rồi chúng ta hãy ra ngoài,” hắn nhìn Trần Kiến Thụ, nói khẽ, “Giờ chỉ xem cậu ta có chịu nổi không thôi.”
Trần Kiến Nghiệp nhìn Trần Kiến Thụ, môi mím chặt, im lặng rất lâu.
Một lát sau.
Lan Đình nhẹ nhàng đáp xuống đất bên ngoài hang động. Nhớ lời Giang Lạc rằng có thể bọn họ còn súng, cô giữ hơi thở thật nhẹ, cả người dường như hòa vào môi trường xung quanh.
Cô bước từng bước êm ái về phía hang động, sương mù dày đặc, bên trong tối đen không có ánh sáng, giúp cô dễ dàng che giấu thân hình.
Bỗng, hắn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, như hương bột giặt còn sót lại trên quần áo sạch. Bản năng của Cao Vĩ, người từng trải qua nhiều trận sinh tử, ngay lập tức nhận thấy có gì đó không đúng từ mùi hương này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT