Điền Vi run lên như lá trong gió bấc, nhìn Lan Đình với ánh mắt không còn chút yêu thương, nghẹn ngào thốt lên, “Lan Đình, sao con dám? Con làm sao có thể như vậy! Mẹ là mẹ của con! Người mang nặng đẻ đau suốt mười tháng sinh ra con! Con còn chút tôn trọng nào dành cho cha mẹ không?”
“Giờ con còn cùng người ngoài hợp tác lừa chúng ta. Sao con có thể trở thành người như thế này!”
“Lan Đình, mẹ là mẹ của con mà!”
Nghĩ đến bộ dạng tự tin, chắc chắn của mình khi nãy, Điền Vi chỉ muốn quay ngược thời gian để bịt miệng chính mình. Sao mọi chuyện lại trở thành thế này? Suốt đời bà chưa từng mất mặt như hôm nay, mà lại trước mặt chính con gái mình. Đây còn đâu là đứa con gái ngoan ngoãn, biết nghe lời, là niềm tự hào trong tưởng tượng của bà nữa? Người trước mặt bà giờ chẳng khác gì kẻ thù!
Lan Đình nhìn Điền Vi đang tức giận chỉ trích mình, đôi môi nhếch lên nụ cười mỉa mai, “Mẹ? Bà xứng sao?”
Mặt Điền Vi cứng đờ, trong lòng dâng lên một cảm giác hoảng loạn khó tả. Bà không thể tin nổi, nhìn Lan Đình với đôi môi run rẩy, nhưng lại không thốt được lời nào.
Thời Đại Tráng lúc này đã thẳng lưng, đứng chắn trước mặt Lan Đình. Đã đến lúc ông thể hiện. Khuôn mặt ông nghiêm lại, giọng điệu không còn chút nịnh bợ nào, “Lan Đình là đứa trẻ mà chúng tôi cực khổ nuôi lớn. Ơn sinh thành cũng không thể sánh bằng ơn dưỡng dục. Bây giờ các người đến đây trách mắng Lan Đình, còn mặt mũi nào nữa?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play