Hai vợ chồng Thời Đại Tráng và Vương Đào vốn dĩ đã nghĩ đến việc không sống nữa, nhưng con người thường kỳ lạ, lúc đáng chết lại sợ chết hơn bao giờ hết. Hai người chỉ còn cách trừng mắt, dậm chân, nuốt nước mắt mà cố gắng chịu đựng.
Dù sao thì còn sống mới còn hy vọng.
Ngay ngày đầu tiên đi làm ở mỏ, Thời Đại Tráng đã có một trải nghiệm không thể nào quên. Gương mặt ông đen nhẻm theo đúng nghĩa đen, cả người phủ một lớp bụi than đen kịt từ đầu đến chân. Trong bữa ăn, ông cầm chiếc bánh bao mà nước mắt không ngừng rơi.
Người đốc công bên cạnh vỗ vai ông, an ủi:
"Anh em, ngày đầu tiên đến làm hả? Không sao đâu, rồi sẽ quen thôi."
Khuôn mặt đen đúa của anh ta nở nụ cười chân chất, để lộ hàm răng trắng đến kỳ lạ, càng làm Thời Đại Tráng thấy chua xót trong lòng.
Vương Đào cũng chẳng khá hơn. Tuy được sắp xếp làm việc trong bếp ăn, nhưng với nhịp độ ba ca của thợ mỏ, lúc nào cũng có người cần ăn uống, nhà bếp gần như không được ngơi tay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT