May mà hồi đó Thời Đại Tráng lo lắng cậu bé ngồi không vững, đã làm hẳn một chiếc khung bảo vệ phía sau. Nếu không, cậu chắc đã rơi khỏi xe rồi!
Nghe vậy, Vương Đào lập tức quay lại lườm cậu một cái sắc lẹm. Cái thằng này đúng là không nói thì thôi, hễ nói là lại khơi đúng chuyện mất mặt.
Bà còn nhớ ngày đó Thời Nguyên Bảo khóc cả một quãng đường, đến khản cả giọng.
Quay về phía Hồ Vi, bà gượng cười:
“Thế này nhé, tôi đổi tư thế ngồi. Lần này không đụng phải cậu đâu.”
Hồ Vi gật đầu ngồi ngay ngắn, còn Vương Đào thì cẩn thận leo lên xe. Sau một hồi lắc lư khó khăn, cuối cùng cả hai cũng an toàn trên xe, bánh xe lăn đều.
Nhìn bóng họ đi xa, Lan Đình và Thời Nguyên Bảo vừa dứt ánh mắt, thì đúng lúc gặp được cô giáo đến dạy đàn. Không muốn bỏ lỡ thời gian, Lan Đình dẫn cô vào nhà rồi đóng cửa lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play