“Hay!”
“Hay lắm!”
“Lan Đình, tranh này là cháu vẽ sao?”
Lan Đình khẽ gật đầu: “Ông Chu thích là được rồi ạ.”
Chu Duệ Minh ngắm nhìn bức tranh, lại quay sang nhìn gương mặt mỉm cười dịu dàng của Lan Đình. Trong lòng ông không khỏi thầm tán thưởng: Ngắm tranh mà biết người. Một đứa trẻ nhỏ mà lòng đã rộng rãi, đầy khát vọng như thế, thật hiếm thấy.
Ông cẩn thận cuộn bức tranh lại, ánh mắt sáng lên khi nhìn Lan Đình. Ông nắm lấy tay cô, hỏi: “Lan Đình, có nhiều người biết cháu vẽ tranh không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play