Trên đời này thực sự có người không thể chơi cổ cầm. Mỗi người có một sở trường riêng, cô ấy không cần phải ép buộc. Vì sự nghiệp của mình, Đào Lăng dắt Thời Nguyên Bảo xuống nhà và giao cậu lại cho Vương Đào, lúc này đang chuẩn bị ra ngoài.
Khuôn mặt Đào Lăng tràn đầy sự thanh thản: “Phụ huynh Lan Đình, tôi nghĩ cháu Nguyên Bảo này có lẽ không có khiếu âm nhạc. Tôi đề nghị chị tìm cho cháu một lớp học khác phù hợp hơn!”
Dù sao thì… cổ cầm, cô ấy không dạy được cậu nhóc này nữa.
Vương Đào đau đớn gật đầu. Nhưng trong lòng bà cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Suốt hai tiếng qua, tai bà đã phải chịu tra tấn cả nghìn lần.
Một bên là tiếng đàn du dương của Lan Đình, một bên là tiếng “cưa gỗ” của Thời Nguyên Bảo.
Vương Đào nắm tay Đào Lăng, chân thành nói: “Cô giáo, tất cả là lỗi của thằng bé nhà tôi.”
Hai người nhìn nhau, cùng thấy trong mắt đối phương sự thanh thản, nhẹ nhõm và niềm vui khi tự cứu lấy đôi tai của mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT