Người thì đã bị cảnh sát đưa đi rồi, vậy còn chị Huỳnh Huỳnh thì sao?
Khương Diễm đứng yên tại chỗ không chịu rời đi, cứ khăng khăng nói rằng trong căn phòng này có Khương Lưu Huỳnh.
“Chị ơi! Mở cửa đi! Em là Khương Diễm mà!”
“Chị ơi, em xin chị đấy, em biết sai rồi, chị gặp em một chút đi ——”
Cảnh sát thấy cậu ta như lên cơn điên, cũng không biết phải làm sao, đành để mặc kệ, đợi đến lúc cậu ta phá cửa hay làm ồn thì quay lại bắt cũng chưa muộn.
Hoặc cũng có thể chờ đến khi cậu ta mệt, tự khắc sẽ bỏ đi. Dù sao trong này yên tĩnh đến mức chẳng giống như có người sống.
Nhưng Khương Diễm không cam tâm đã bỏ công đến vậy mà chẳng thấy gì, nên vẫn tiếp tục kêu gào:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT