Đào Tử mời hai mẹ con Tống Ngọc Lan ngồi xuống chiếc ghế nhỏ ở quầy của mình: “Dì Lưu và Ngọc Lan, hai người ăn gì chưa? Quán nướng bên kia ngon lắm, để tôi mua cho hai người nhé.”
Lưu Xuân ngượng ngùng xua tay: “Đào Tử, không cần đâu, tôi và Ngọc Lan ăn rồi.”
Đào Tử quay sang nhìn Tống Ngọc Lan dò hỏi.
Tống Ngọc Lan gỡ chiếc khăn lụa đen trên đầu xuống, nở một nụ cười rạng rỡ với Đào Tử: “Chị Đào Tử, bọn em thật sự đã ăn rồi.”
Đào Tử không giấu nổi vẻ ngạc nhiên khi Tống Ngọc Lan tháo chiếc khăn xuống, nụ cười lại càng thêm chân thành: “Em gái Ngọc Lan thật là xinh đẹp!”
Tống Ngọc Lan giải thích việc mình và Lưu Xuân đến lấy hàng, cũng nói rõ rằng cô rất thích hàng hóa trên quầy của Đào Tử, hỏi xem Đào Tử có phải là người bán sỉ hay lấy hàng từ kho về bán.
Đào Tử ghé sát tai Tống Ngọc Lan, thì thầm: “Thực ra, hàng hóa này chị lấy từ xưởng của anh rể chị. Giá sỉ tuy gần giống với các kho khác, nhưng chất lượng hàng chị lấy là tốt nhất, nên đôi khi giá cũng sẽ cao hơn một chút.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT