Tống Ngọc Lan thoáng ngạc nhiên, rồi nhanh chóng thu ánh mắt lại, khẽ gật đầu chào hai người: “Tôi họ Tống, tên Ngọc Lan.”
“Biết mà, vừa rồi bà đều gọi cô là Ngọc Lan đấy thôi” Chu Thế Văn tươi cười, tự nhiên gọi bà nội Tống là “bà”.
Lục Trạch Dân nhận thấy Tống Ngọc Lan đang rất đề phòng liền ra hiệu cho Chu Thế Văn bớt nói lại. Chu Thế Văn hiểu ý, gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi gương mặt Tống Ngọc Lan. Đây là lần đầu tiên trong đời anh ấy gặp một cô gái xinh đẹp đến vậy.
Cuối cùng, Chu Thế Văn cũng hiểu thế nào là “da trắng hơn tuyết, lông mày tựa khói xanh, môi đỏ như son”, một cô gái với mái tóc đen dài như thác đổ xuống vai thật sự tồn tại.
Lục Trạch Dân thấy thế liền nhìn Chu Thế Văn cảnh cáo, lúc này anh ấy mới miễn cưỡng rời mắt khỏi Tống Ngọc Lan, quay sang tiếp tục trò chuyện với bà nội Tống. Bà nội Tống thấy hai người là quân nhân nên lòng cảnh giác cũng vơi đi phần nào.
Tống Ngọc Lan đứng dậy, kéo Tống Ngọc Cảnh và nói với bà nội Tống: “Cháu dẫn Ngọc Cảnh đi rửa mặt rồi gọi ba mẹ qua ăn sáng.”
Bà nội Tống bị Chu Thế Văn chọc cười ha ha, gật đầu: “Được, cháu đi đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT