Tống Ngọc Lan nắm chặt lấy tay Lục Trạch Dân, nhẹ nhàng vuốt ve nơi lòng bàn tay anh, lẩm bẩm: “Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi.”
Khi Lục Trạch Dân được chuyển sang phòng bệnh thường, gia đình nhà họ Lục mới được vào gặp.
Tống Ngọc Lan đã nhờ chú Ngụy tìm hai nhân viên nam lực lưỡng để cẩn thận lau người cho Lục Trạch Dân. Còn Lục Quốc Phú đứng ở bên, ánh mắt gấp gáp nhìn con trai, vội vàng mở miệng nói: “Mẹ con đã bị đưa vào đồn công an rồi. Cha đã nộp đơn xin ly hôn lên trên, trong vòng 7 ngày sẽ có kết quả.”
Nghe vậy, Tống Ngọc Lan không khỏi nhíu mày. Cô nhìn Lục Trạch Dân, thấy gương mặt anh chẳng biểu hiện cảm xúc gì, chỉ có đôi mắt mệt mỏi lặng lẽ nhìn Lục Quốc Phú, ánh mắt ấy tràn ngập sự thất vọng.
Tống Ngọc Lan cảm thấy lòng mình nhói lên. Cô di chuyển xe lăn, nhẹ nhàng đến bên đầu giường, đưa tay xoa dịu vầng trán đang nhăn lại của Lục Trạch Dân, che khuất tầm nhìn của anh. Trước khi Lục Quốc Phú có thể tiếp tục nói thì cô đã cất giọng: “Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi. Những chuyện không liên quan này, xin hãy để sau khi sức khỏe của anh ấy ổn định hơn rồi hẵng nói.” Nói xong, cô chỉ nhìn Lục Trạch Dân, không bận tâm đến ai khác.
Con trai vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần, vậy mà người cha như Lục Quốc Phú không hề nói một lời quan tâm hay hỏi han, chỉ lo bàn những chuyện không đáng.
Bây giờ Lục Trạch Dân đã có chút sức lực, anh nhấc tay lên, nhẹ nhàng đặt tay Tống Ngọc Lan lên mắt mình, như muốn nói rõ thái độ của mình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play