Lục Trạch Dân nằm im lìm trên giường bệnh trong phòng chăm sóc đặc biệt, xung quanh tràn ngập mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Căn phòng tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ còn lại tiếng tích tắc đều đều phát ra từ những thiết bị y tế, như thể đang vô tình thông báo về sự mong manh của sự sống.
Tống Ngọc Lan mặc bộ đồ bảo hộ dày cộp, được y tá đẩy xe lăn vào phòng chăm sóc. Ánh mắt cô không rời khỏi Lục Trạch Dân. Cảnh tượng trước mặt khiến tim cô quặn thắt. Người đàn ông mạnh mẽ, khỏe khoắn ngày nào giờ đây nằm đó với đôi môi nhợt nhạt, khuôn mặt hốc hác, tựa như một cái xác vô hồn bị đè nặng bởi một sức ép vô hình.
Cô tiến lại gần và nắm lấy tay anh, cảm nhận nhịp đập yếu ớt nơi mạch máu, như thể đó là sợi dây cuối cùng nối anh với thế giới này.
“Trạch Dân, là em đây, em là Ngọc Lan. Anh mở mắt nhìn em một chút được không?” Cô nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng giọng nói lẫn đầy sự xót xa.
“Trên đời này sao lại có người ngốc như anh chứ? Vì cứu em mà đến cả mạng sống cũng không cần nữa à?”
“Em đã từng nghĩ giữa đàn ông và phụ nữ, phải yêu nhau đến mức nào mới có thể kết hôn. Bây giờ em nghĩ em đã có câu trả lời rồi…”
Ký ức về cú ngã từ tầng ba ùa về. Khoảnh khắc ấy, tâm trí của Tống Ngọc Lan trống rỗng, chỉ còn nỗi sợ hãi dâng tràn. Sợ chết, sợ không thể kiểm soát bản thân, sợ không tự cứu được mình. Dù đã trải qua hai kiếp người thì nguy hiểm lớn nhất mà cô từng đối mặt cũng chỉ là cú ngã này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT