Nhân viên vui vẻ cảm ơn rối rít. Lý Anh và Phan Phương phụ trách các bộ phận, được Tống Ngọc Lan chuẩn bị riêng những bộ vest đen để phân biệt với nhân viên.
Thực ra, ban đầu cô không định tạo ra sự phân biệt này. Nhưng Lý Anh không chịu, cô ấy nhất quyết nói rằng Tống Ngọc Lan thiên vị khi tặng quần áo cho nhân viên mà lại không có cho mình.
Tống Ngọc Lan chỉ biết dở khóc dở cười mà chiều theo ý Lý Anh. Còn về Phan Phương, do cô ấy thường xuyên ở khu vực chế biến, nên bình thường vẫn mặc đồ bếp để tiện làm việc. Nhưng Tống Ngọc Lan vẫn chuẩn bị một bộ vest đen cho cô ấy, để tránh Phan Phương cảm thấy không cân bằng.
Còn bản thân Tống Ngọc Lan và Lưu Xuân thì không cần phải mặc đồng phục. Tuy nhiên, để bán quần áo ở tầng hai thì họ cũng cần phải ăn diện cho chỉn chu.
Tống Ngọc Lan kéo Lưu Xuân lại trước gương, tự tay trang điểm nhẹ nhàng cho mẹ mình.
Làn da của Lưu Xuân hiện tại tuy không trắng, nhưng cũng không quá đen, có một chút sắc vàng khỏe mạnh.
Gương mặt bà ấy hơi tròn, ngũ quan hài hòa, đặc biệt là đôi mắt to trong veo, sáng rực như hai viên đá quý, nhưng ẩn chứa một chút mệt mỏi và bối rối.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT