Tống Ngọc Lan nhìn chú Ngụy đánh đ.ấ.m dứt khoát như đóng cọc vào đất, trong lòng cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Hóa ra phản kháng lại khi bị bắt nạt lại có cảm giác tuyệt vời đến thế! Ở kiếp trước, dù đã nên làm quản lý cấp cao thì cô vẫn luôn cố gắng giảm nhẹ mọi chuyện khi gặp rắc rối, một phần do tính cách đã hình thành từ nhỏ khi sống nhờ vào gia đình dì ruột. Nhưng giờ đây, dường như cô đã giải phóng bản thân một cách hoàn toàn!
Thập niên 80 đầy rẫy cơ hội, nhưng cũng không thiếu nguy hiểm. Sau khi Tống Ngọc Lan sống lại đã gặp phải tình huống như hôm nay không ít lần. Trước đây, nhờ may mắn mà cô luôn thoát hiểm trong gang tấc, nhưng cô không thể cứ mãi trông chờ vào quý nhân giúp đỡ.
Lỡ như lần sau không có ai giúp thì cô sẽ chỉ là con cá trên thớt, mặc người ta xâu xé!
Trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Phải học võ từ chú Ngụy! Đẹp đẽ nhưng không có sức mạnh chỉ là cái vỏ trống rỗng. Cô phải học cách tự bảo vệ bản thân.
Tống Ngọc Lan thấy chú Ngụy đã đánh xong, bèn bước đến, ngồi xổm trước mặt Tạ Tân, nở nụ cười đẹp nhất của mình.
“Tôi đã nói rồi, tôi có chỗ dựa ở Bằng thành, anh lại không tin. Nên tôi đành đến cho anh thấy tận mắt. Bây giờ anh tin chưa?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play