Tống Ngọc Lan dường như thiếu đi sự bồng bột mà một cô gái 18 tuổi nên có. Cô cũng thiếu đi khả năng yêu thương...
“Thịch thịch thịch...” Tiếng gõ nhẹ và đều đặn vang lên từ phía cửa sổ, Tống Ngọc Lan vô thức quay đầu nhìn về phía đó. Cô thấy hai cái đầu tròn tròn đang rón rén nhìn qua cửa sổ.
Cửa sổ phòng ngủ là loại kính một chiều mà Tống Ngọc Lan đã nhờ Thẩm Lượng lắp đặt. Chỉ có cô mới có thể nhìn ra ngoài, còn người bên ngoài không thể thấy bên trong. Tống Ngọc Lan cẩn thận cất hộp trang sức vào tủ và khóa lại. Sau đó, cô mới đi đến cửa phòng và mở ra.
Ánh mắt cô rơi vào người hai đứa trẻ vẫn đang đứng nhìn qua cửa sổ, rồi cô giả vờ ho vài tiếng, cố ý nâng cao giọng hỏi: “Khụ khụ, hai đứa đang làm gì đấy?”
Trương Nguyên Âm là người đầu tiên phản ứng, cô bé nhanh chóng kéo tay Tống Ngọc Cảnh, cười tươi khoe hai chiếc răng khểnh nhỏ xinh: “Mẹ em nói là hôm nay ba em sẽ về nhà ăn tối, nên muốn mời chị và bà Tống sang nhà em ăn cơm. Bà Tống đã qua nhà em từ sáng, mẹ em bảo tụi em qua xem chị đã về chưa, rủ chị qua ăn cơm luôn.”
Tống Ngọc Lan bước lên phía trước một bước, nhẹ nhàng cúi người và vén lọn tóc rơi xuống của Trương Nguyên Âm ra sau tai: “Được thôi, nhưng bây giờ vẫn còn sớm. Chị phải ghé qua cửa hàng xem tình hình thế nào đã.”
Sáng nay khi cô đi thì Lý Anh có nói cô nên mở một tài khoản ngân hàng mới, để nếu cô quá bận thì mỗi ngày Lý Anh có thể gửi tiền vào tài khoản ngay tại ngân hàng của giảm đốc Uông ở gần đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play