Lý Vũ nghe câu chuyện của Dương Chiêu Đệ xong liền bật khóc nức nở: “Chiêu Đệ thật sự quá khổ! Mẹ tớ có lập một quỹ từ thiện, để hôm nào tớ dẫn Chiêu Đệ đến gặp mẹ tớ, chắc chắn bà ấy sẽ giúp đỡ cậu ấy!”
Tần Đa Nhạc lắc đầu: “Thanh Hoa có trợ cấp, có phiếu cơm, nên việc ăn ở không phải vấn đề lớn.”
“Hồi đó bố mẹ tớ kiên quyết không nhận tiền của Chiêu Đệ, chỉ cần cô ấy thi đỗ vào Thanh Hoa là đủ tự hào rồi. Chiêu Đệ là người cố chấp và kiên định, một khi cô ấy đã quyết định điều gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi đâu. Hôm nay tớ kể câu chuyện này cũng là do đã được cô ấy đồng ý, mục đích không phải để mọi người thương hại, mà là để mọi người hiểu rõ hơn về cô ấy. Thái độ lạnh lùng trước đây của cô ấy không phải vì muốn làm tổn thương mọi người. Tớ không muốn các cậu hiểu lầm cô ấy.”
Ôn Tình gật đầu đồng tình: “Làm gì có chuyện hiểu lầm chứ, thực ra trước đây Chiêu Đệ cũng không làm gì quá đáng, bọn mình chỉ nghĩ cậu ấy là mọt sách thôi mà.”
Tần Đa Nhạc cũng gật đầu: “Chiêu Đệ không muốn dùng quá khứ của mình để cầu xin sự thương hại của người khác. Mọi chuyện đã qua rồi thì hãy để nó lùi vào dĩ vãng.”
Bỗng Khương Nam giơ tay hỏi, chờ mọi người chú ý đến mình rồi mới lên tiếng: “Tớ có thể hỏi một câu không liên quan không? Tại sao Chiêu Đệ không đổi tên nhỉ? Dù gì hiện giờ cô ấy cũng chẳng còn liên hệ gì với gia đình cũ nữa.”
Dương Chiêu Đệ vừa bước vào từ cửa đã ngắt lời cuộc trò chuyện. Thực ra cô ấy đã đứng đó khá lâu rồi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play