Tống Ngọc Lan thầm nghĩ, kiểu người như Dương Chiêu Đệ rõ ràng là đang chìm đắm trong thế giới riêng của mình, tự cô ấy đóng kín cửa với thế giới bên ngoài. Tống Ngọc Lan không phải là bác sĩ tâm lý, nên chỉ cần lịch sự là đủ chứ không cần quan tâm quá nhiều đến cuộc sống của người khác.
Sau khi ăn no nê, mọi người đều ôm cái bụng căng tròn đi rửa mặt, rồi trở về giường. Ai cũng rất háo hức chờ tới buổi quân sự ngày mai.
Sinh viên Thanh Hoa phần lớn đều là những “mọt sách” mỏng manh, suốt hơn mười năm qua toàn bộ thời gian và công sức của họ đều dành cho việc học. Việc trường quyết định kéo dài thời gian quân sự từ một tuần thành một tháng cũng là có lý do.
Sáu giờ rưỡi sáng, tiếng còi trên sân trường vang lên, các huấn luyện viên mặc quân phục rằn ri đã đứng cạnh các xe buýt chờ đón sinh viên.
“Tống Ngọc Lan, Khương Nam, dậy đi, còi kêu rồi kìa!” Tần Đa Nhạc gọi Tống Ngọc Lan dậy. Mở mắt ra, cô liền thấy những người khác đã gần như chuẩn bị xong xuôi.
Lại là hai người dậy muộn nhất. May mắn thay, tối qua cả hai đã thu dọn đồ đạc từ trước, chỉ cần lau mặt qua loa rồi vội vã chạy ra khỏi ký túc xá.
Các sinh viên lần lượt lên xe buýt theo quy định.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT