Nhìn nụ cười tươi tắn trên môi Khương Nam, cuối cùng Tống Ngọc Lan cũng hiểu vì sao ông nội Khương lại nói rằng cô ấy cần buông bỏ quá khứ.
Khương Nam bây giờ thật tươi đẹp, không cần phải bị mắc kẹt trong cái vũng lầy đó nữa.
“Ngọc Lan, Ngọc Lan? Cậu đang nghĩ gì vậy?” Khương Nam lắc lắc cánh tay Tống Ngọc Lan, chỉ vào tấm vé trên tay mình rồi tiếp tục nói: “Vé tàu được anh Dương mua giúp này có bao gồm cả bữa ăn không? Sáng nay mình buồn ngủ quá nên chỉ kịp ăn mấy miếng cháo, bây giờ đói lắm rồi.”
Bốn tấm vé giường nằm hạng sang đều do Dương Lệnh nhờ người mua cho bốn người họ. Toa tàu có sáu giường nhưng chỉ có bốn người, vé bao gồm cả suất ăn trong suốt hai ngày một đêm. Việc này đã tiêu tốn của Tống Ngọc Lan gần 1.000 đồng, nhưng cô nghĩ rằng kiếm tiền cũng là để có một cuộc sống thoải mái hơn.
Tống Ngọc Lan gật đầu: “Đúng vậy, bên ngoài có nhân viên phục vụ, cậu chỉ cần nói với họ là được.”
Trong nửa hành trình đầu, Khương Nam và Tống Ngọc Cảnh cứ như có lửa đốt dưới chân, chạy nhảy khắp nơi trong toa tàu. Tống Ngọc Lan không khỏi tự hào vì đã mua cả toa tàu cho riêng mình nên không có người ngoài, mọi người muốn làm gì cũng không bị phiền toái.
Hai ngày một đêm trên tàu, có bạn đồng hành nên cũng không đến nỗi nhàm chán.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play