Sau khi đổ xăng và mua một vài món quà ở cửa hàng bách hóa, Lục Trạch Dân lại tiếp tục lái xe, nhưng trên khuôn mặt anh đã lộ rõ sự mệt mỏi. Chu Thế Văn không thể nhịn được nữa, anh lên tiếng lần nữa: “Chỉ còn một đoạn nữa là đến Bằng Thành, dù chúng ta có lái nhanh thì cũng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu thời gian. Hay là để anh lái thay cho, em tranh thủ nghỉ ngơi đi, để lát nữa không bị mệt mỏi, xấu xí trước mặt em dâu, cô ấy mà không thích em nữa thì biết làm sao đây?”
Chưa dứt lời thì một tiếng “két” vang lên khi xe phanh gấp. Chu Thế Văn và Khương Nam ngồi ghế sau không kịp phản ứng, cả hai đều bị lao về phía trước. Chu Thế Văn nhanh tay giữ chặt cổ áo Khương Nam, kéo cô ấy ngược lại, ngăn không để cô ấy đập vào ghế trước.
Lục Trạch Dân nhanh chóng rời ghế lái và ngồi vào ghế phụ, khoanh tay trước ngực, nhắm mắt nghỉ ngơi, dường như đã chìm vào giấc ngủ.
Chu Thế Văn nghiến răng nhìn Lục Trạch Dân, sau đó vỗ nhẹ vai Khương Nam: “Cô không sao chứ?”
Khương Nam thở hổn hển, nhịp thở gấp gáp, đôi mắt như con nai con vẫn còn chút hoảng hốt: “Sợ c.h.ế.t khiếp!”
Chu Thế Văn nhìn cô ấy, ánh mắt tràn đầy dịu dàng trêu chọc: “Không sao đâu, thằng nhóc này lái xe giỏi lắm, chắc vừa rồi nghe tôi nói đến chuyện bị vợ bỏ, nên mới cuống lên thôi.”
Khương Nam lập tức trừng mắt giận dữ nhìn Chu Thế Văn: “Anh đừng có nói bậy, đừng phá hỏng danh tiếng của Ngọc Lan. Cô ấy chưa bao giờ thừa nhận Lục Trạch Dân là bạn trai mình cả, đừng có gọi cô ấy là vợ!” Nói xong, cô liền quay đầu đi không thèm nhìn Chu Thế Văn nữa, rõ ràng không hài lòng với lời nói của anh ấy.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play