Trong những ngày tiếp theo, Tống Ngọc Lan và Đào Tử chính thức tách ra hoạt động riêng lẻ. Tuyến đường từ tỉnh Quảng Đông đến Bằng thành đã đi nhiều lần, lần này Đào Tử không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào. Cô ấy ngày càng trở nên tự tin và độc lập, dù có đi một mình cũng chẳng còn lo sợ.
Tống Ngọc Lan thì chọn ở lại Bằng thành để tìm hiểu thị trường. Tuy nhiên, việc phải đi khắp nơi bằng đôi chân khiến cô tốn quá nhiều sức lực. Nghĩ ngợi hồi lâu, cô nhờ Đào Tử mang giúp mình một chiếc xe đạp từ tỉnh Quảng Đông tới.
Giữa tiết trời nắng gắt của mùa hè, cô không ngại đen da, nhưng lại lo ngại bị say nắng. Vì vậy, cô chỉ có thể chạy thị trường vào sáng sớm và chiều muộn, còn buổi trưa thì phụ giúp Đào Tử bán quần.
Lúc này, cô nhận thấy không chỉ có mình Đào Tử bán quần nữa mà đã có thêm bảy, tám sạp đối thủ cạnh tranh. Tiểu Hắc cũng đã quay lại với sạp bán tất, bên cạnh anh ta vẫn là hai người đàn ông như trước.
Tống Ngọc Lan để ý thấy Tiểu Hắc cố gắng tránh ánh mắt của cô, vì vậy cô cũng không nhìn về phía anh ta nữa.
Nhiều khách hàng trung thành vẫn thích mua quần tại sạp của Đào Tử, nhưng số lượng quần bán ra không còn nhanh như trước. Trước đây, việc bán hai nghìn chiếc quần chỉ mất một giờ, nhưng giờ phải mất đến năm, sáu giờ mới bán hết. Điều này khiến Đào Tử phải đi đi về về giữa tỉnh Quảng Đông và Bằng thành nhiều hơn nên càng thêm vất vả.
Nhìn Đào Tử gầy đi rõ rệt, mặc chiếc áo thun rộng thùng thình, vòng một gần như phẳng lì, Tống Ngọc Lan nhận ra: “Cứ thế này không phải cách lâu dài.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT