Bà nội Tống khẽ vuốt mái tóc bạc lòa xòa bên tai rồi nói tiếp: “Hồi trẻ bà với ông của Ngọc Lan đến với nhau là tự do yêu đương đấy! Chỉ tiếc là ông ấy mệnh ngắn, ra đi sớm. Từ lúc đó, trong lòng bà không còn chứa nổi người đàn ông nào khác, nên bà không tái hôn.”
Nghe vậy, Đào Tử liền tò mò hỏi: “Thế trông ông nội Tống như thế nào vậy bà?”
Bà nội Tống cười tươi, che miệng cười nói: “Cháu cứ tưởng tượng Ngọc Lan mà để tóc húi cua là y chang ông nội của con bé lúc trẻ đó.”
“Mỗi lần nhìn thấy Ngọc Lan là bà cứ như nhìn thấy ông ấy. Bởi vậy bà chỉ mong con bé có thể tìm được một người bạn đời tốt, sống hạnh phúc.”
“Ôi trời ơi!” Đào Tử lấy tay che mắt, kêu lên: “Tưởng tượng ra rồi! Ông nội Tống đẹp trai quá!”
Bà nội Tống nắm lấy tay Đào Tử, vẻ mặt chân thành nói: “Cháu với Ngọc Lan cũng có duyên phận. Bà cũng coi cháu như cháu ruột.
Hai đứa cứ lo làm ăn, nhưng chuyện quan trọng nhất là vẫn phải lo cho cuộc đời mình trước. Đừng chờ đến lúc có người tốt đến gõ cửa, bởi người ta sẽ không tự tìm đến đâu. Phải chủ động thì mới có cơ hội.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play