Đào Tử nghe xong, môi mím chặt lại. Cả đêm qua cô ấy không ngừng gặp ác mộng, trong đầu chỉ toàn hình ảnh bị rượt đuổi dưới cơn mưa bão.
Tống Ngọc Lan cảm nhận được sự lo lắng của Đào Tử: “Tối qua em nghe thấy tiếng của chị, chị gặp ác mộng phải không? Chị có phản ứng thế này là bình thường. Cả đêm qua em cũng gặp toàn ác mộng. Nếu chị thấy Bằng Thành quá nguy hiểm thì Quảng Đông phát triển như vậy, chị chắc chắn sẽ tìm được nơi nào đó thích hợp mà.”
“Thế còn em...?” Trong giọng nói của Đào Tử không giấu được sự lo lắng. Cô ấy hiểu rõ rằng mình là người đã kéo Tống Ngọc Lan đến đây. Giờ vì sự nhát gan của mình mà lại để Tống Ngọc Lan phải đối mặt một mình, điều đó khiến cô ấy cảm thấy day dứt.
Tống Ngọc Lan có thể hiểu được nỗi lo của Đào Tử: “Không sao đâu, làm ăn một mình cũng không có vấn đề gì mà. Hơn nữa, chúng ta đâu nhất thiết phải dựa dẫm vào nhau để sống.”
“Em đến đây là vì quyết định của bản thân, chị chỉ là người tạo cơ hội cho em thôi. Em còn phải cảm ơn chị vì đã nghĩ đến em khi có cơ hội kinh doanh tốt chứ.”
Cuối cùng, Đào Tử thở dài đầy bất lực: “Đành chờ tin từ phía cảnh sát đã. Nếu họ bắt được đám côn đồ đó thì mình sẽ tính tiếp. Trong thời gian này coi như nghỉ ngơi, chị sẽ dẫn em và bà đi dạo quanh Quảng Đông. Mọi người đến đây mấy lần mà vẫn chưa có dịp đi chơi gì cả.”
“Được thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT