Đào Tử vội vã rửa mặt bằng nước, rồi hỏi Tống Ngọc Lan: “Người ở chỗ các em ăn cay lắm à?”
Tống Ngọc Lan gật đầu: “Phần lớn là thế.”
Đào Tử cũng gật gù, khuôn mặt lộ vẻ như đang chuẩn bị tinh thần đối mặt với thử thách: “Chị thích ăn cay lắm.” Không biết cô ấy đang nói cho Tống Ngọc Lan nghe hay đang tự trấn an mình.
Suốt bữa ăn, Đào Tử phải uống đến tám cốc nước, mắt, mũi và môi đều đỏ rực.
Tống Ngọc Lan nghi ngờ rằng Đào Tử đã uống nước tới no bụng luôn rồi. Khi Đào Tử đứng dậy đi lấy thêm nước, Tống Ngọc Lan khẽ nói: “Đào Tử không ăn được cay.”
“À, bà không để ý, lần sau bà sẽ không cho ớt nữa.” Bà nội Tống cũng không ngờ Đào Tử thậm chí còn không thể ăn được chút ớt trong đĩa rau cải.
Buổi chiều, Tống Ngọc Lan ngồi ở nhà học bài ôn thi, còn bà nội Tống dọn dẹp nhà cửa, Đào Tử thì ra ngoài tìm cơ hội kinh doanh tất da chân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play