Cứ như một viên đá vạn cân bất ngờ rớt xuống mặt hồ, các quan văn võ tại

trường đều cảm thấy chấn động.

Sắc mặt mọi người đồng loạt thay đổi.

Chỉ sau một đêm, sao lại xảy ra chuyện lớn như vậy được chứ?

Thần hầu mưu phản?

Có thể sao?

Cũng không phải là không thể, rất nhiều người có mặt tại đó vốn đã âm thầm

liên lạc với thần hầu.

Nhưng hắn càng tin rằng, chuyện này là do Vũ An Hầu làm.

Đặc biệt là câu cuối cùng của Thái hậu, phong chức Phụ chính đại thần cho Vũ

An Hầu, quản lý các sự vụ quân chính lớn, thế này chẳng phải tương đương với

Nhiếp Chính Vương sao?

Kể từ khi Đại Minh lập quốc, công thần phong tước tính cao nhất cũng chỉ là

quốc công mà thôi.

Kể cả Vương tước cũng đều là được phong sau khi mất.

Nhất giai Vũ An Hầu đã ở đỉnh điểm rồi, giờ lại phong tước thêm là Phụ chính

đại thần, thiên tử còn nhỏ tuổi, sau này triều đình chẳng phải sẽ trở thành nơi do

một mình Lâm Mang làm chủ hay sao?

Rất nhiều quan viên bước ra một bước, vội vàng chắp tay, lớn tiếng nói: “Xin

Thái hậu suy xét lại!”

“Chức Phụ chính đại thần vô cùng quan trọng, sao có thể tùy tiện lựa chọn, dù

Vũ An Hầu lập được chiến công hiển hách, nhưng xét về kinh nghiệm thì còn

nông cạn, e là không đảm đương được trọng trách này.”

Trong triều đình, vốn rất coi trọng đến tư lịch.

Lâm Mang tuy rằng lập được đại công, song nói về tư lịch thì ở đây có rất nhiều

người đều có thể vượt qua hắn.

“Xin Thái hậu suy xét lại!”

“Xin Thái hậu ba lần suy xét lại!”

Chuyện này còn nghiêm trọng hơn cả phong hầu.

“Càn rỡ!”

Lý Thái Hậu quát giận, nói: “Đây là di chiếu của Hoàng đế, các ngươi chẳng

phải muốn kháng chỉ hay sao?”

Dù ra vẻ tức giận, nhưng nỗi chua xót trong lòng thì chỉ có bà biết.

Vì để bảo toàn ngôi vua Chu Gia, bà không thể không làm như vậy.

Chỉ cần ngôi vị hoàng đế vẫn nằm trong tay người họ Chu, thì vẫn còn một tia

hy vọng.

Bà chủ động sắc phong Lâm Mang làm Phụ chính đại thần, cũng là một kiểu

thịnh tình và cầu hòa khác.

Sắc mặt mọi người hơi thay đổi.

Lúc này, ngay cả Lục bộ Thượng thư, các quan đại thần Tam phẩm cũng không

thể không đứng ra.

Có Ngự sử lớn tiếng nói: “Bẩm Thái hậu, Đại Minh ta sao có thể để một kẻ tay

nhuốm máu quản lý, sau này sách sử sẽ ghi chép thế nào?”

“Ồ?”

“Không biết sử sách sẽ chép như thế nào?”

Bỗng chốc, một giọng nói lạnh lùng truyền đến từ ngoài Phụng Thiên Điện.

Nhiệt độ toàn bộ đại điện đột ngột giảm xuống!

Mọi người cùng nhau nhìn về phía phát ra tiếng nói, trong mắt lóe lên một tia

kinh sợ.

Lâm Mang dưới sự hộ tống của đông đảo Cẩm Y Vệ đi tới một cách đường

hoàng và oai vệ.

Đằng sau hắn, đông đảo Cẩm Y Vệ thậm chí còn mang theo đao tiến vào điện.

Chu Thường Lạc đang ngồi trên hoàng vị, mắt vẫn còn sự ngây thơ và tò mò.

Không hiểu sao, hắn cảm thấy kể từ khi người này đến đây, những người xung

quanh dường như rất sợ sệt.

Từ cung nữ, thái giám, cho đến bách quan quần thần.

Sài Chí đi tới, bê một chiếc ghế đến đặt trước bậc thang bằng đá khắc rồng.

Lâm Mang hất lớp áo choàng, một cách khí phách ngồi xuống, thản nhiên nói:

“Các vị có ý kiến về việc bổn hầu trở thành Phụ chính đại thần sao?”

Một câu nói đơn giản, nhưng lại khiến lòng mọi người run rẩy.

Lâm Mang vốn là người hung danh hiển hách, trong lòng mọi người sao lại

không có chút sợ hãi chứ.

Tuy nhiên, vẫn có người đứng ra mang vẻ mặt lạnh lùng, tức giận nói: “Lâm

Mang, ngươi mưu phản cướp ngôi, không được chết tử tế!”

Trên đời này sẽ mãi không thiếu những kẻ đạo đức giả.

Có thể nhượng bộ ở nhiều chuyện, nhưng chỉ có chuyện này là tuyệt đối không

nhượng bộ một chút nào.

Thậm chí họ coi đây là vinh dự cao nhất, mong được lưu danh thiên cổ.

Tiếp đó, lại có một Ngôn Quan đứng ra, chỉ thẳng vào mũi Lâm Mang mà lớn

tiếng mắng:

“Lâm Mang, ngươi tàn sát vô đạo, giờ lại còn muốn cướp ngôi, thực sự là đại

nghịch bất đạo, ngươi là loạn thần tặc tử vô quân vô phụ!”

“Ngươi đối với sự đề bạt và tín nhiệm của Tiên đế thì sao?”

“Ngươi không sợ Sử quan (quan ghi chép lịch sử) lên án và chỉ trích hay sao?”

“Ngươi có thể nghẹn mồm chúng ta, nhưng không thể ngăn chặn miệng lưỡi

thiên hạ!”

Trước kia họ chỉ chửi Hoàng đế, giờ chuyển sang chửi Lâm Mang.

Càng ngày càng có nhiều Ngôn Quan và Ngự sử đứng ra, nói đủ thứ lời lẽ sắc

bén, họ đứng trên phương diện đạo đức cao cả.

Trong nhất thời, Phụng Thiên Điện trở nên ồn ào náo nhiệt, tiếng ồn ào hỗn

loạn.

Lâm Mang dựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng vỗ lên đùi, thản nhiên nói: “Nói xong

chưa?”

Lời nói bình thường trong chốc lát đã lấn át tiếng ồn ào náo nhiệt của mọi người

trong triều đình.

Lâm Mang quay đầu nhìn về phía Chu Thường Lạc đang ngồi trên long ỷ, cười

nhẹ nói: “Thái tử điện hạ, những người này đại nghịch bất đạo, vu cáo bổn hầu

lung tung, theo điện hạ thấy thì nên xử lý thế nào?”

Sắc mặt Lý Thái Hậu hơi thay đổi.

Bà rất sợ Lâm Mang tức giận nên trực tiếp ra tay tàn sát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play