Trình Ngọc biết là bên ngoài Trình Diệu Vy không có nhà bởi vì ông bà Trình cảm thấy nên tặng cho cô khi cô kết hôn thế nên chỉ coi hành động kia của cô là đang làm mình làm mẩy. Cho tới khi cô không còn tiền ăn, không có chỗ ở, không có bạn bè nữa, Trình Diệu Vy mới nhận ra cuộc sống ngoài kia khốc liệt tới cỡ nào.

Ngồi trên taxi, Trình Diệu Vy bắt đầu cười. Ban đầu là cười mỉm rồi sau đó là cười lớn, cuối cùng là cười như thể lên cơn phát rồ. Nếu không phải là cô đã trả tiền rồi và đi ra từ khu biệt thự, tài xế đã dừng lại gọi bác sĩ tâm thần đến đón cô đi. Trình Diệu Vy có thể không cười sao? Cô đã đợi ngày này lâu lắm rồi.

Cái biệt thự mà Tư Phàm đưa cô đã cho người chuẩn bị xong, cũng thuê hai ba người giúp việc túc trực ở đó và một quản gia. Dù như vậy cũng có hơi nhiều, nhưng mà cô đối với chuyện nữ công, dọn dẹp nhà cửa hay nấu ăn gì đó thực sự là mù tịt, cho nên cả một cái biệt thự, một mình cô cũng lo chẳng nổi. Có tiền thì cứ tận hưởng một chút. Dù sao cũng chưa bị đuổi. Mà dù có bị đuổi thật, cô vẫn đang còn một hai cái cành có thể bám lên. Trình Diệu Vy cô tuyệt đối sẽ không rời khỏi Trình gia nếu như cô không có sự chuẩn bị gì. Cô đâu có ngu ngốc giống như Sở Vĩnh Dương.
Lúc này, điện thoại của cô lại đột nhiên reo. Trình Diệu Vy nhướng mày, nhận ra số điện thoại gọi tới là của Sở Nhân Kiệt, mỗi ngày anh đều sẽ nhắn cho cô ba tin nhắn vào các buổi sáng, trưa, tối để hỏi cô ăn cơm chưa. Trình Diệu Vy nhấn nút trả lời, vừa bắt máy đã nghe giọng nói mang theo ý cười của vị chủ tịch nào đó.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play