Hai bên tai Quý Thính càng nóng lên cô cất lọ nước hoa trở lại hộp, phía trên có một tấm thẻ nhỏ màu trắng chính là mùi của loại nước hoa này, lưu hương nhàn nhạt rất dễ chịu. Tiểu Uyển cúi xuống dùng tay cầm lên làm cây quạt, khẽ phẩy phẩy rồi nói: “Thơm quá, anh Đàm Vũ Trình rất có phẩm vị.”
Quý Thính khẽ mỉm cười, cất chiếc hộp đi.
Buổi trưa không có nhiều người, Trương Dương tới làm việc, nhân viên mới tuyển vào cũng khá tốt. Tối qua Quý Thính ngủ ngon nhưng hôm nay vẫn thấy hơi buồn ngủ, thế là vào phòng nghỉ ngủ tiếp.
Lúc bước ra khỏi phòng nghỉ là khoảng hai giờ rưỡi, cửa tiệm khi này được đẩy ra có một vị khách bước vào, chính là Chu Chiếm, anh ta đeo kính trên tay còn cầm một chiếc vali, chỉnh lại kính rồi nhìn Quý Thính.
Quý Thính hơi sững sờ, tỉnh táo hơn một chút. Cô hỏi: “Anh tới Lê Thành?”
Chu Chiếm gật đầu, có chút mệt mỏi, hỏi: “Tôi có thể ngồi được không?”
Quý Thính hoàn hồn, gật đầu nói: “Anh cứ ngồi thoải mái, có muốn uống gì không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play