Dù không có món ăn cầu kỳ, dù chỉ đơn giản nhưng mọi người vẫn ăn rất ngon miệng. Họ thực sự ăn uống thoải mái, còn các binh sĩ bên cạnh chỉ có thể đứng nhìn thèm thuồng.
Dù ở bất cứ đâu và bất kỳ lúc nào, họ cũng không thể quên phải giữ khoảng cách với chủ tử.
Tuy nhiên, hậu quả của việc Tô Noãn Noãn nấu quá ngon là, trên đường về cung, họ đã dùng hết số lương thực còn lại chỉ trong 2 ngày.
Vì vậy, trước mắt họ chỉ còn hai lựa chọn. Một là vào thành, đến khách điếm gần nhất mua thức ăn. Tuy có thể tốn rất nhiều bạc nhưng ít ra còn hơn là để bụng đói. Hai là tìm quả dại xung quanh để tạm thời cầm cự, chờ đến khi về cung rồi tính tiếp.
Tất nhiên Phong Thiên Cửu chọn phương án đầu tiên. Chắc chắn y không thể để bản thân và mọi người đói. Cho dù có phải tốn bao nhiêu tiền thì cũng không thể để nhiều binh sĩ như vậy phải chịu đói.
Nhưng y không ngờ rằng, món ăn được mua về lại không ngon như mong đợi. Cũng không thể nói là không nuốt nổi, chỉ là không thể so sánh với một ngón tay của Tô Noãn Noãn. Vì vậy, sau khi nếm thử một miếng, y quay sang nhìn Tô Noãn Noãn với ánh mắt đáng thương.
Tô Noãn Noãn: “...”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play